
đau quá! Nãy không phải đã sờ rồi sao? Sao tự dưng lại bẹo mặt em!”. Giãy giãy.
“Nói! Cô muốn chọc tôi!”. Cậu chủ nổi giận.
“Ưm... không được đâu!”.
Cô dám từ chối tôi?”.
“Không phải thế mà! Phó tổng Thư là cấp trên của em...”.
“Cấp trên là cái quái gì! Giờ tôi là chồng cô!”. Làm gì có bà vợ nào vì cấp trên mà trở thành thù với chồng mình chứ?
“Đúng đó! Cậu chính là cậu chủ em kính yêu nhất, vĩ đại nhất, có phong độ nhất mà!”. > ///
“Hứ!”.
Cái bẹo má nhẹ bớt, hóa ra chuốc thuốc mê có kiệu quả à? Ngay cả cậu chủ cũng không đỡ được hiệu quả thần kì của nó?
Diêu Tiền Thụ thông minh thừa thắng xông lên, “Nhưng mà trong công việc khó tránh được có lúc thân bất do kỉ! Cậu chủ cũng không muốn nhìn thấy em bị phó tổng Thư bắt nạt chứ?”. Cô chọc chọc hai ngón tay vào nhau,
cố gắng làm ra vẻ đáng yêu.
“Hắn dám à!”. Có cậu chủ ở đây, chuyện bắt nạt cô đâu tới phiên Thư Thành Nhạc! Người hầu nhà mình, cậu sẽ tự bắt nạt!
“Nhưng mà, mấy chị em đồng nghiệp em toàn chọn phó tổng Thư hết, nếu em mà không chọn theo, chắc chắn sau này đi làm sẽ bị gây khó dễ mất...”.
“Tất cả đều chọn hắn ta?”. Cậu chủ nheo mắt.
“Ấy... cậu chủ, cậu đừng lấy việc công trả thù riêng mấy cô ấy nhé...
bọn em chỉ là vì yêu cầu công việc đơn thuần thôi, tuyệt đối không có
chuyện công tư lẫn lộn đâu”.
Không có công tư lẫn lộn à? Cậu liếc nhìn cô, như đang tính toán độ trung thành của cô.
“Hơn nữa, em với cậu chủ là người một nhà mà! Tuy em thân ở trại Tào,
nhưng lòng lại ở bên cậu chủ! Cho nên... lần này cứ để em xuôi theo số
đông đi, được không?”.
“...”. Cậu chủ lườm cô một cái, bực bội, suy xét, cuối cùng cúi người, chỉ vào má mình.
“Hả?”. Cô hầu nghiêng đầu ngớ ra.
Cậu chủ trừng mắt, “Đừng có giả ngu”.
“Vâng...”. Cô nhìn là hiểu, chỉ là không dám chắc chắn. > ///
Mím môi lại, chu miệng ra, cô gom đủ dũng khí rướn người hôn lên má cậu chủ chụt một cái rồi vội vàng lùi lại, ổn định lại trái tim như đang
đánh trống trận của mình.
“Cậu chủ... cậu, thế này có tính là đồng ý không?”. =3= Hôn thì đã hôn rồi, cậu chủ đừng làm khó dễ cô nữa chứ?
“Hừ!”.
“Thế em cứ coi là cậu đồng ý rồi nhé!”.
“Thua thì cứ trừ tiền lương!”.
“Hả?”. Còn tưởng mình thông minh, hồn lìa khỏi xác là có thể chạy thoát khỏi số phận bi trừ tiền lương chứ!
“Ngay cả tiền lương người hầu cũng trừ sạch!”.
TT__TT Cậu chủ, em hôn xong rồi, cậu mới thừa cơ cháy nhà hôi của, có thể đừng xấu tính như thế không?
Cậu chủ, tuy như thế là đại nghịch bất đạo... nhưng giờ phút này vì số
tiền lương ít ỏi của mình em muốn phó tổng Thư thủ tiêu quách cậu đi. Trời xanh không mây, gió hè phơi phới!
Đại hội thể thao hữu nghị giữa các nhân viên khách sạn Hoàng Tước chính thức bắt đầu.
Phần lãnh đạo đọc diễn văn bị tổng giám đốc đẩy micro đi pass luôn,
micro chạy vào tay phó tổng Thư, phó tổng Thư cũng không từ chối, đẩy
kính lên, đằng hắng, nhã nhặn nói.
“Các vị, đầu tiên tôi xin làm sáng tỏ một chuyện với các chị em ở khách sạn. Đó chính là…”.
Anh quay đầu liếc nhìn cậu thái tử đang im lặng, lạnh lùng ngồi ngoài,
tiếp tục nói, “Giữa tôi và tổng giám đốc không tồn tại bất cứ gian tình nào mà các chị em muốn”.
Tiếng cười ồ đột nhiên vang lên.
“Các chị em có hứng thú có mơ tưởng tới couple chúng tôi, rất xin lỗi
đã để mọi người thất vọng. Chúng tôi PK lần này không phải vì hai trái
tim cùng hướng về nhau như các vị đoán, lại càng không phải thủy hỏa bất dung như các vị giám đốc suy luận, chỉ là…”.
“Xử lý việc nhà”. Ánh mắt thái tử sắc bén, lạnh lùng nói, kết thúc luôn mấy lời dông dài
của phó tổng Thư, phòng chuyện anh xì ra nhiều tin hơn.
Thư
Thành Nhạc cũng chẳng để ý, nhún vai nói tiếp, “Đúng. Xử lý việc nhà,
mọi người đừng chú ý hai người chúng tôi, cứ chơi cho thoải mái. Hết”.
Cuộc thi đấu đội tổng giám đốc VS đội phó tổng bắt đầu.
Người trong đội phó tổng buộc dải băng trắng đề “Theo phó tổng”, tư thế oai hùng sôi sục.
Người bên đội tổng giám đốc mặc áo phông trắng đề “Tổng giám đốc oai phong”, khí thế bừng bừng.
Giám đốc bộ phận ẩm thực được lên làm trọng tài, tuyên bố luật thi đấu.
“Khụ, vòng thi thứ nhất, vật liệu thi đấu do bộ phận ẩm thực chúng tôi cung cấp. Cho nên, quy định như sau…”.
Loạt soạt mở tờ giấy lớn ra.
Fan và người của hai đội vội vàng đổ xô về phía trước.
“Luật thi đấu: Phó tổng và tổng giám đốc cùng rút một lá thăm, trong lá thăm có một menu tuyệt hảo, đội nào ăn xong trong thời gian ngắn nhất, rồi chạy đến đích là đội thắng. Đây là thi đấu tiếp sức, số người tối
đa là bốn”.
=~= Luật thi đấu không khó mà cũng chẳng tồi lắm
nhỉ! Chỉ là ăn no xong chạy bộ thôi, chắc là không khó đâu nhỉ? Cái này
không khó lắm, cô muốn tham gia!
Giơ tay! Diêu Tiền Thụ trên đầu cột “Theo phó tổng” chủ động xin xông pha.
“Cô muốn tham gia?”. Thư Thành Nhạc nhìn cô từ trên xuống dưới vẻ không tin tưởng, “Cô sẽ không bán độ cho cậu chủ nhà cô chứ hả? Gián điệp!”.
“Phó tổng Thư, con người tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé, anh cũng thiếu tin tưởng vào nhân cách của tôi quá!”.
“Tôi