XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Về Đại Lê

Câu Chuyện Về Đại Lê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 9.5.00/10/298 lượt.

em không cần lo lắng, anh có thể…” Ngón tay cô che lại môi anh, cô nhìn anh, một đôi mắt sáng trong suốt lại loé lên một tia kiên định quật cường, “Không được, đừng nói anh có thể giúp em, đây là chuyện của bang Hải Thiên, đây là chuyện nhà của Đại gia… Em hy vọng, anh có thể tôn trọng em.”

Anh thuận thế hôn lên đầu ngón tay của cô, cũng nhìn cô, “Anh có thể đồng ý với em, nhưng em cũng phải đồng ý với anh, sau này gặp chuyện, phải suy nghĩ cho sự an toàn trước tiên, không được lấy chính mình mạo hiểm nữa.”

Cô cúi xuống, gật đầu, anh ôm lấy cô một lần nữa, “Lê, lần này anh ở tiền tuyến, đặc biệt cẩn thận, em có biết tại sao không?”

“Sao?”

“Bởi vì anh không chỉ vì mình mà bảo trọng thân thể, còn muốn cho em… Em hiểu được ý của anh không?”

“… Hiểu được.”

Trong phòng bệnh im lặng, chỉ nghe tiếng nước của ống truyền dịch nhỏ giọt, mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong không khí… Bọn họ nắm chặt hai bàn tay của nhau, vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt… Không có vấn đề gì, một phần tình cảm kia, một phần ăn ý kia đã ở trong lòng. Đại Lê dựa nửa người trên giường bệnh, đôi mắt màu đen như ngọc bích đang mở thật to, nhìn Tiêu Hữu Thành sai người di chuyển đồ đạc vào trong phòng bệnh, bàn, giá áo, chăn mỏng, khăn mặt, chén ngà… Cô rốt cục nhịn không được mở miệng: “Anh không phải ở đây chứ?”

“Phải,” Tiêu Hữu Thành cho cô một câu trả lời chắc chắn, mỉm cười ngồi bên mép giường, “Anh muốn chăm sóc em.”

“Có bác sĩ y tá mà!”

“Sao có thể chăm sóc cẩn thận bằng người nhà.”

Đại Lê liếc xéo Tiêu Hữu Thành một cái, anh cười đến mức dịu dàng vô tư, nói như vậy mà cũng không thấy nửa phần ngượng ngùng.

“Anh không có việc gì làm sao?”

“Việc làm ở phủ đô đốc cũng có thể làm ở đây, anh sẽ không quấy rầy em.”

“Mẹ em sẽ không đồng ý.”

“Anh đã tìm bác gái nói chuyện, bác ấy đồng ý rồi.”

Đại Lê há hốc miệng vì kinh ngạc, bộ dạng có chút ngớ ngẩn, mẹ rõ ràng không thích anh, nhưng lại cho phép chuyện như vậy.

Tiêu Hữu Thành kìm lòng không được mà ôm cô, tự hào nói: “Con rể giống anh tốt như vậy, bác gái làm sao có thể không thích?” Anh rốt cục thành công nhận được một ánh mắt khinh bỉ từ cô.

“Mỗi ngày anh đến nhìn em không phải như nhau sao? Tại sao phải biến thành giống như một phút cũng không rời?

“Một phút anh cũng không rời khỏi em.”

“…”

“…”

“Anh ngủ ở đâu?”

“Sô pha.”

“Không thoải mái.”

“Thực ra,” anh cong khoé miệng, nụ cười có ba phần hư hỏng, “Giường của em rất rộng rãi.”

“Anh nên ngủ trên ghế sô pha đi.”

“…”

Tiêu Hữu Thành cũng không thể lúc nào ở bên cạnh cô, có nhiều lúc phải đi tới quân doanh, Thường Phi đến nhiều hơn vào ban ngày, Trần Tiểu Dẫn lúc trước cũng hay đến, bây giờ Tiêu Hữu Thành ở chỗ này, mỗi ngày anh chỉ đến trong chốc lát, báo cáo tình hình trong bang cho Đại Lê.

Hôm nay Tiêu Hữu Thành từ quân doanh trở về, Thường Phi vẫn còn ở trong phòng, Tiêu Hữu Thành gọi một tiếng bác gái, rồi ngồi ngay ngắn đàng hoàng, Thường Phi đứng dậy muốn sang phòng sát vách, anh tiễn bà đi qua, sau khi trở về thì trực tiếp ngồi trên mép giường.

“Buổi trưa đã làm gì?”

“Không có gì, chỉ cùng mẹ nói chuyện phiếm.”

Thực ra anh đã sớm thấy một góc bìa màu xanh thẫm nằm dưới gối, nhanh chóng rút ra, là một cuốn sổ sách thật dày, anh nhìn cô với ánh mắt trách cứ.

Cô mím môi, vẻ mặt như một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện sai, nhưng vẫn thấy mình có lý, “Xem sổ sách không làm ảnh hưởng đến sự hồi phục của vết thương.”

“Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi! Không thể hao tâm tốn sức!” Khẩu khí anh nghiêm khắc, thực sự đang giáo huấn cô.

“Mỗi ngày nằm ở chỗ này không làm gì cả, thật nhàm chán.” Giọng nói cô mềm mại, nũng nịu.

Anh cau mày, chống cự lại sự mê hoặc.

“Hữu Thành~~~~~” cô cố ý kéo dài âm cuối, nhẹ nhàng than thở, quả thực muốn làm người ta mềm lòng.

Tiêu thiếu soái ngoan cường kháng cự, thà chết chứ không chịu khuất phục, “Không được! Gọi anh yêu cũng không được!”

“Anh yêu.”

“………. Được rồi….. Mỗi ngày chỉ cho xem một chút…”

Khoé miệng cô uốn cong lên, cười giống như mèo, nhanh chóng hôn lên má anh.

Sáng hôm sau anh ra ngoài, sau khi trở về đưa cho cô mấy quyển sách, “Cho em giải buồn.”

Cô vô cùng vui vẻ nhận lấy, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt chợt đen lại, -_-/// tranh liên hoàn (*).

(*)Truyện tranh cổ Trung Quốc liên hoàn họa là một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể hiện theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những giai đoạn của lịch sử Trung Quốc. [nguồn'>

Anh bước vào phòng trong thay quần áo, cao giọng nói: “Truyện tranh liên hoàn rất tốt, không tốn nhiều tinh thần, bộ này do anh cố ý lựa chọn, chữ lớn, tranh vẽ in rất rõ ràng.”

-_-///

Đại Lê cảm thấy thoải mái, buổi chiều anh không ra cửa, chỉ ở trong phòng xem văn kiện, bởi vì Thường Phi bị cảm mạo nên hôm nay không tới, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tiêu Hữu Thành lật xem văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, có khi ánh mắt chỉ lướ