
hông chậm mà xoay.
Người đàn ông trung niên nói một lần cho hết lời, lẳng lặng đợi một hồi lâu, nghe thấy lão già lạnh lùng hừ, “Ba lão già họ Hồng kia! Lúc trước đã bị Đại lão đại dồn ép, bây giờ ngay cả con nha đầu kia cũng sợ đầu sợ đuôi, kỹ thuật bắn súng của nha đầu kia tuyệt đối sẽ không thua súng thần Trần Tiểu Dẫn, cho mấy tên bụi đời đến đó, không phải rõ ràng tự tìm cái chết sao!”
“Hồng tam gia cũng sợ chuyện bị bại lộ sẽ gặp phiền phức, trong bang Hải Thiên tuy nói là con nha đầu kia hiện đang trấn giữ, nhưng dù sao cũng có Tiêu gia làm chỗ dựa vững chắc, quả thật cũng không dễ làm.”
Lão già hút một ngụm thuốc, hỏi: “Phía nam nói như thế nào?”
“Ý tứ của phía nam, hy vọng có thể xong hết mọi chuyện.”
Lão già nhíu mày suy tư một hồi, quả cầu trong tay càng xoay nhanh hơn, “Không ổn, Đại lão đại gặp chuyện không may mới một năm, huống hồ, vạn nhất thật sự đắc tội với phía bắc, được một mất mười.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Cho nha đầu kia thấy lợi hại một chút, xuống tay nghiêm trọng cũng không sao.”
“Dạ.”
“Chờ một chút.”
“Khương gia?”
“Đừng dùng người mình, hãy mua sát thủ.”
“Dạ.”
Ngoài cửa bệnh viện Thánh Lãng ở tô giới Đức, đột nhiên có mấy chiếc xe quân đội chạy vào, một đám binh lính đi tới, đây là bệnh viện của giáo hội, mấy ngày nay, nhóm bác sĩ y tá mắt thấy rất nhiều người của bang hội hùng hổ lui tới, hiện giờ lại tới nhiều hơn nữa… lần này còn có người trong quân đội, chỉ biết nắm chặt cây thánh giá trước ngực, yên lặng cầu nguyện.
Binh lính vây quanh bệnh viện chặt chẽ dày đặc, chỉ có mấy người ít ỏi vào trong bệnh viện, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhưng cố tình để vẻ mặt nghiêm trang, trong mắt lạnh lùng quả thật khiến cho người khác thấy mà run lên.
Đi tới trước một phòng bệnh trên lầu ba, có bốn người đàn ông mặc đồ đen canh cửa không cho tiến vào, một người đã vào trong xin chỉ thị, Trần Tiểu Dẫn nhanh chóng đi ra, thấy Tiêu Hữu Thành, lạnh lùng nhìn một cái, nghiêng người không nói gì cả.
Tiêu Hữu Thành đẩy cửa phòng ra, ngón tay đã cứng ngắc, nửa ngày mới đẩy ra được, thấy người trên giường bệnh được quấn nhiều lớp băng vải, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn đau lòng cảm thấy gần như không thở được nữa, từng bước một đi qua, thấy rõ ràng từng chút, tiều tụy như vậy, ngay cả môi cũng tái nhợt, lúc ngủ mà vẫn chau mày, vết thương nhất định là quá đau đớn.
Lông mi như cánh bướm khẽ run, cô mở mắt ra nhìn thấy anh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì nở nụ cười, dáng vẻ tươi cười gầy yếu, xinh đẹp khiến cho người ta phải đau lòng.
“Anh trở về lúc nào?” Âm thanh của cô mềm nhũn, dường như không có sức lực.
Anh cũng không nói chuyện, không hề chớp mắt mà nhìn cô, kể từ lúc anh vào cửa chính là nhìn như vậy, như để xác minh rằng tất cả chuyện này không phải là thật.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Anh vẫn bất động, không nói chuyện.
“Em muốn uống nước.”
Anh yên lặng lấy phích nước nóng ở đầu giường rót một ly nước, thử độ ấm, thổi thổi, rồi thử độ ấm, lại thổi lần nữa, lúc này mới đỡ cô ngồi dậy, một tay ôm cô để cô tựa vào ngực mình, một tay cho cô uống nước. Cô thực sự cũng không khát, chỉ uống hai ngụm, sau đó tất nhiên nép mình vào trong lòng anh. Bị thương nhiều ngày như vậy, chỉ có hiện tại là không biết đau.
Tiêu Hữu Thành vẫn không nói lời nào, cẩn thận ôm lấy Đại Lê trong lòng, như là một con búp bê dễ vỡ, chỉ dùng một chút sức lực cũng sợ sẽ bị sứt mẻ.
Anh không nhìn thấy con búp bê vùi đầu vào trong lòng anh kỳ thật đang mỉm cười rất ngọt ngào.
“Chiến sự ở phía nam suông sẻ chứ?”
“Ừm.”
“Chỉ bắn trúng vai trái, viên đạn lập tức lấy ra, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”
“…”
“Hữu Thành, anh biết em làm việc gì….. Chuyện như vậy thực ra cũng bình thường.”
“…”
“Anh không cần nhúng tay vào.”
“…”
“… Về sau em sẽ cẩn thận gấp đôi.”
“Em bị tập kích hai lần, lần đầu tiên rõ ràng có thể tránh thoát.”
“…”
…..
Đại Lê rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, giãy dụa muốn xuống giường, “Em đưa anh đi gặp một người.”
Tiêu Hữu Thành rốt cục vẫn nổi giận: “Bị thương như vậy còn muốn đi đâu?”
“Ngay sát vách thôi, hơn nữa, chân em không bị thương.” Lời còn chưa dứt, người đã bị anh ôm lấy, cô có chút hoảng: “Anh muốn làm gì?”
“Để anh ôm em đi, nếu không thì đừng bàn nữa.”
“Nhưng bên ngoài có nhiều người trong bang như vậy…” Vẻ mặt anh không cho phép cô chất vấn, cô than thở, rồi thuận theo ý anh, rõ ràng là cô bị thương, không biết vì sao cuối cùng người sai lại là cô.
Đi vào phòng sát vách, anh đặt cô trên sô pha trước giường, nghiêng người cô dựa vào mình, Đại Lê lẳng lặng nhìn người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh không hề hay biết gì, mở miệng: “Em đã từng nói qua với anh về cha em.”
Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng ôm lấy cô, biết cô còn có lời muốn nói, cho nên yên lặng không lên tiếng.
“Cha nằm trên giường đã được một năm, tai nạn xe cộ kia không thể là việc ngoài ý muốn… Nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối… Bây giờ có người muốn ám sát em, có lẽ từ chuyện này sẽ tìm ra chút đầu mối.”
“Việc của bác trai