
y sao tôi không được
cùng đàn ông khác qua lại? Chẳng lẽ chỉ cho quan đốt lửa, lại không cho dân
thắp đèn? Anh chính là con heo chết tiệt.”
Càng mắng càng hăng, ngón tay cô gần như đã muốn đâm thẳng vào chóp mũi anh.
Không khí gay gắt như thế, rất nhanh dẫn tới ánh mắt tò mò của người qua đường,
thậm chí có người còn tò mò vây xem.
“Lên xe rồi nói.” Để tránh thành mục tiêu chú ý của quần chúng, Nhan Lập Khải
thúc giục cô rời đi.
“Sao tôi phải lên xe của anh.” Đánh chết cô cũng không chịu.
“Em muốn trở thành nhân vật trang đầu của tạp chí bát quái thì chúng ta có thể
tiếp tục cãi nhau ở đây.”
“Anh...” Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm. “Lên xe..”
Uy hiếp này tuyệt đối hữu hiệu với cô, cô so với bất kỳ ai đều sợ quan hệ của
mình cùng Nhan Lập Khải bị lôi ra ánh sáng, chẳng may có đội chó săn theo đuôi
Nhan Lập Khải, tùy thời có thể chộp được tin tức bát quái của anh.
Cô có lý do tin tưởng hai người cứ tiếp tục dây dưa ở chỗ này, ngày mai trên
các báo giải trí, cô nhất định sẽ thành quái vật ngoài hành tinh, được quần
chúng lôi ra mổ xẻ, nghiên cứu.
***
Khi cửa xe đóng lai, xe rời khỏi hiện trường, Vũ Khiết chịu không nổi gầm nhẹ.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Anh có mấy lời muốn nói với em.” Nhan Lập Khải với tay nâng tấm kính đằng
trước, đảm bảo hai người nói chuyện sẽ không bị tài xế nghe được.
“Anh muốn nói gì?” Cô cười lạnh, “Kêu tôi đừng cùng đàn ông khác lêu lổng?”
“Anh...” Anh tự biết mình đuối lý, vì vậy đè xuống thanh âm, “Anh muốn khuyên
em không nên ở cùng một chỗ với Lưu Đạo Nam.”
“Tại sao?” Những lời này chứng tỏ anh đã bắt gặp hai người họ ở chỗ xem mắt,
nhưng cô không hiểu, anh sao lại nói yêu cầu quái dị này.
“Bởi vì...” Anh tìm bừa cái cớ, “Bởi vì cậu ấy không thích hợp với em.”
Vốn dĩ anh đã làm tốt công tác tư tưởng cho chuyện tốt của Vũ Khiết và Lưu Đạo
Nam, nhưng mà tối nay, anh hoàn toàn hủy bỏ quyết định lúc trước, bởi vì anh
không cách nào chấp nhận sự thật hai người đó cùng chung một chỗ.
“Làm sao anh biết anh ấy không phù hợp với tôi?” Trừ cười lạnh, vẫn là cười
lạnh.
“Anh hiểu rõ tính cách của cậu ấy, em sẽ không thích cậu ấy.” Cô thích biến hóa
cùng kích thích, sẽ không chịu nổi Lưu Đạo Nam cổ hủ cùng bảo thủ.
“Có thích anh ấy hay không là chuyện của tôi, không cần người khác tới nói.”
Người đàn ông này có thói quen tự cho là đúng, sau đó lại đi khuyên cô ý làm
theo muốn của mình.
“Anh cũng vì tốt cho em.” Trên thực tế, anh không giải thích được vì sao bản
thân không muốn Lưu Đạo Nam cùng cô một chỗ.
“Vì tốt cho tôi?” Vũ Khiết hừ một tiếng, “Nếu thật muốn tốt cho tôi, anh nên
khuyên tôi tiếp nhận sự theo đuổi của anh ấy, chẳng phải anh luôn miệng nói sợ
làm chậm trễ hạnh phúc của tôi, muốn tôi mau chóng tìm đối tượng gả cho sao,
bây giờ xuất hiện ứng cử viên sáng giá như vậy, trái lại muốn tôi đẩy anh ấy
ra?”
Cô dùng chính lời lẽ lúc trước chặn miệng anh.
“Anh nói, cậu ấy không thích hợp với em, bọn anh cùng lớn lên, anh hiểu cậu ta
hơn ai hết.” Nhan Lập Khải cố gắng thuyết phục cô, “Cùng cậu ta chung một chỗ,
chắc chắn em chịu không nổi, rốt cuộc sẽ buồn bực mà chết.”
“Tôi cũng không thấy vậy.” Mặc dù thực tế, lời anh hoàn toàn đúng, có điều cô
dứt khoát sẽ không thừa nhận.
“Người đàn ông, dịu dàng săn sóc như anh ấy, cô gái nào lại không thích? Tôi
bây giờ chưa thể nói là thích hay không thích anh ấy, nhưng ngày nào đó, cũng
có thể yêu anh ấy, anh chờ coi đi.”
Tên đàn ông này luôn tự cho là đúng, muốn làm chúa tể vận mệnh của cô, hết lần
này lần khác, cô đều muốn trái lời anh, tốt nhất là tức chết anh luôn đi.
“Muốn nói thế nào em mới hiểu được?” Nhan Lập Khải tức giận càng lúc càng dâng
cao.
“Tôi không cần anh thuyết giáo!” Tức giận của cô so với anh cũng không nhỏ mấy
phần.
Lý trí vừa mới khôi phục, một lần nữa bị lửa giận như tằm ăn rỗi xâm chiếm.
“Anh chính là không cho em cùng một chỗ với cậu ta!” Lý trí từ từ đánh mất, anh
bắt đầu chọn không ra từ ngữ.
“Chẳng may tôi rất muốn cùng một chỗ với anh ấy.” Cô đối chọi cũng gay gắt
không kém.
“Em, đáng chết,...” Anh cắn răng nghiến lợi, anh đã tiến tới điểm giới hạn kiềm
chế.
Chứng kiến bộ dáng anh tức giận phì phì, đáy lòng Vũ Khiết xẹt qua một tia
khoái cảm trả thù, không ngờ tới anh lại có thể vì cô qua lại với người đàn ông
khác mà nổi giận, đúng là kẻ xấu gặp báo ứng đi.
Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không dát vàng trên mặt, tự cho là người đàn ông này yêu
mình đến phát ghen. Đây hết thảy đều là bệnh chung của đàn ông, đều hi vọng sở
hữu toàn bộ phụ nữ trên địa cầu, mà phụ nữ trên địa cầu chỉ thuộc về mình anh.
“Tôi còn muốn cùng đàn ông tiêu dao khoái hoạt, chưa muốn chết đâu!” Chỉ sợ lửa
giận của anh chưa đủ lợi hại, cô tốt bụng mang thêm quạt gió thổi thêm.
“Em nói gì, lặp lại lần nữa.” Biết rõ cô đang nói dỗi, nhưng mà những lời này
lại chọc trúng chỗ hiểm yếu của anh.
“Lặp lại thì lặp!” Khó có dịp đâm anh vài đao, cô không dại mà bỏ qua cơ hội
trời cho này, lại hoàn toàn không chú ý đến trong mắt anh lóe ra tia sáng nguy
hiểm, “Tôi dự địn