
rất đặc biệt, hoài thai không dễ,
bỏ thai lại càng khó hơn, rất dễ mất hai mạng người. Bỏ thai sẽ chết,
chuyện này nếu để Tương Lý Khuyết biết được cũng sẽ chết. Để giữ lại
giọt máu duy nhất của người chồng trước, Khuynh Họa phu nhân không còn
cách nào khác, sau khi trằn trọc suy tính, cuối cùng đã nói một lời nói
dối động trời.
Tô Mạch Diệp thở dài. Những chuyện quá khứ này
thực sự đều đã từng xảy ra, dù có che giấu kín đáo đến mấy cũng không
thể tránh khỏi việc bị rò rỉ, những chuyện có hình có bóng như vậy, Đế
Quân nếu muốn biết, đương nhiên sẽ có cách để biết.
Mặc dù Đế
Quân ngày ngày trồng cây, nuôi cá, có vẻ không màng đến thế sự, nhưng đã từng được nghe nói tới sự nghiêm cẩn cứng rắn của vị chủ nhân thiên địa này khi còn cai quản lục giới, chàng đương nhiên không tin rằng sau khi vào trong mộng cảnh này Đế Quân lại thực sự không hỏi đến mọi chuyện.
Nhìn nhỏ biết lớn, nhìn đầu biết cuối, đó mới là Đế Quân. Hôm đó khi Đế Quân nói hai chữ “dứt khoát” ở trong bếp, e rằng trong lòng đã chuẩn bị sẵn
kết cục của ngày hôm nay rồi.
Tô Mạch Diệp thẫn thờ nhìn lớp nước trà màu xanh trong chén sứ, Quất Nặc tuyệt đối không thể chết được, nếu nàng ta chết đi, những chuyện sau đó cũng không thể tiếp diễn nữa. Lần
này là do Đế Quân chủ động phơi bày chuyện của Quất Nặc cho Thượng Quân
biết, Đế Quân muốn mượn đao của Tương Lý Khiết để trừng trị Quất Nặc,
nếu người khác cứu Quất Nặc, như vậy chẳng phải là muốn đối đầu với Đế
Quân hay sao?
Quả nhiên cho dù thế nào, vẫn chỉ có thể nhờ Phượng Cửu ra mặt giúp đỡ thôi.
Khi Mạch thiếu gia định thần lại, thấy Phượng Cửu đang trừng mắt nhìn mình, hai hàng lông mày nhăn tít lại, nghi hoặc nói: “A Lan Nhược mặc dù
không gây chuyện như ta, nhưng mối thù hận với Quất Nặc trước đây cũng
không nhẹ, vì sao trong thời điểm mấu chốt này lại muốn cứu Quất Nặc, ta thực sự không hiểu. Nếu hôm nay ngài nói rõ cho ta hiểu, ta sẽ hoàn
toàn nghe theo lời ngài, nếu ngài không thể nói rõ được, ta còn muốn suy nghĩ thêm một chút.”
Mạch thiếu gia cảm thấy vui mừng vì nàng
cũng biết bản thân mình hay gây chuyện, tiện tay kéo một chiếc ghế đôn
hình tròn rồi ngồi xuống, lại rót thêm cho mình nửa ly trà, bày ra bộ
dạng sẽ kể một câu chuyện dài rồi mới nói: “Năm xưa người mà A Lan Nhược muốn cứu, không phải là Quất Nặc, mà là Trầm Diệp.” Lại hỏi nàng:
“Chuyện giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, ngươi biết được bao nhiêu?”
Phượng Cửu giơ một ngón tay lên, ngón cái chặn trên đầu ngón tay đó cho Mạch thiếu gia nhìn: “Biết được chút xíu như thế này.”
Mạch thiếu gia cầm ly trà, hồi lâu mới nói: “Ta có thể cho ngươi biết thêm một chút xíu nữa.”
Chuyện trong thế gian, bất đắc dĩ nhất cũng chỉ là bốn chữ “giá như lúc đó.”
Trong đoạn hồi ức này của Mạch thiếu gia, “lúc đó” chính là ngày hai mươi bảy tháng tư của nhiều năm trước, Quất Nặc bị hành hình trên đài hành hình. “Giá như” chính là năm xưa, chàng đã đưa A Lan Nhược tới xem hành hình.
Trong thơ ca của người phàm trần khi ngâm vịnh về tháng tư, đều không tránh
khỏi hàm chứa nỗi buồn ly biệt hoa đẹp lụi tàn, về sự ngăn cách giữa sự
sống và cái chết, theo cách nói của Ti Mệnh, tháng tư chính là tháng chủ sát.
Phạn Âm Cốc mặc dù tách biệt rất xa với chốn hồng trần,
nhưng tháng tư năm đó cũng bị bao trùm bởi một bầu không khí chết chóc.
Đầu tiên là tông học xử quyết vị tiên sinh dạy chữ cho đại công chúa,
sau đó trong vương cung cũng xử tử vài cung nô hầu cận của đại công
chúa. Mấy ngày sau bản thân đại công chúa cũng bị đưa ra hỏi tội trên
Linh Sơ đài.
Nàng ta gánh hai trọng tội, một là khi quân phạm thượng, hai là chưa lập gia thất mà tư thông với người khác.
Đại công chúa là cốt nhục của ai, những người trong tông thất biết được
chuyện này mặc dù đều im lặng trong nhiều năm qua, lúc này rốt cuộc lại
thầm dò đoán trong lòng, đây liệu có phải lại là một thủ đoạn của Thượng Quân không? Những người không biết, thì một mặt phẫn nộ vì đại công
chúa không biết liêm sỉ, coi thường lễ giáo, một mặt lại chắp tay ca
tụng sự nghiêm minh của Thượng Quân. Trong chuyện này Tương Lý Khiết
được cả tiếng và miếng.
Dù sao cũng là công chúa bị xử chém, tuy
không phải là chuyện vẻ vang gì, cũng cần ghi vào sử sách của tông thất. Để viết hay một chút lưu lại cho đời sau, viên Hình quan đã vò đầu bứt
sạch cả chùm râu dê để suy nghĩ, dồn rất nhiều tâm huyết vào đó. Người
đến xem hành hình cũng phải chú trọng, đều là những người thân thích
trong tông thất; nơi hành hình cũng phải lựa chọn kỹ, là Linh Sơ đài
phía trước thần cung; ngay cả đao phủ hành hình cũng cần chú trọng, là
người được chọn ra từ trong số rất nhiều con cháu thế gia chuyên nghề
đao phủ ba đời trở lên.
Buổi hành hình được chuẩn bị tỷ mỉ chu
đáo như vậy, ngay cả Tây Hải và Cửu Trùng Thiên của bọn họ cũng không
sánh kịp, Tô Mạch Diệp cho rằng thực là hiếm có, đến ngày hành hình, hồ
hởi mang theo một túi hạt dưa, dẫn A Lan Nhược tới đài xem hành hình
ngồi ngay ở hàng ghế đầu tiên.
Chàng đến đó với một tâm trạng hào hứng xem trò vui, còn sắc mặt của A Lan Nhượ