
không có đạo lý." Anh ồn ào kêu la, ôm cô vào cửa phòng: "Nhìn xem, có ngăn nắp không, tớ không lừa cậu chứ?" Anh nhìn về phía thành quả
hỏi cô: "Không ngờ tớ thực sự có khả năng thiên phú làm việc nhà, lần
đầu mà đã làm được như vậy."
Bộ dáng giống hệt con chó nhó đang
mong đợi chủ khen ngợi, khiến Văn Thanh Tuệ không nhịn được mà cười ra
tiếng, không nhịn được vươn tay sờ đầu anh: "Ừ, A Dương, cậu làm rất
tốt, rất tốt."
"Này." Anh trừng mắt, không vui vì bị coi thành chó.
"Được được được, không sờ tớ không sờ." Ngoài miệng nói vậy, nhưng bàn tay vẫn sờ sờ đầu anh, giống như đang vuốt ve thú cưng.
"Cậu sờ đủ chưa?" Đặt cô nằm lên giường mềm mại, đứng thẳng người lên, chiều cao khổng lồ khiến cho cô không thể làm động tác sờ đầu được nữa.
"Hẹp hòi." Cô ngây thơ làm mặt quỷ với anh: "Ai bảo tóc cậu mềm mại như vậy, cùng với con labrodor của nhà bà Vương đối diện nuôi thật giống nhau."
Đối với con chó dễ thương, cô luôn luôn vuốt ve không ngừng, yêu thích
mà không thể buông tay được.
Nghe vậy, vẻ mặt anh âm u tiến lại
gần cô: "Lấy đầu tớ so với con chó ngốc kia sao?" Anh hướng hàm răng
trắng về phía cô, ám chỉ rằng nếu không có đáp án hợp lý, thì anh sẽ cho cô nếm thử mùi vị bị "chó" cắn.
"Chino mới không phải là con chó ngu ngốc." Cô nhịn không được mà biện hộ thay chó cưng: "Có thể nuôi
một con chó thì tốt biết bao? Ít nhất khi ở một mình sẽ không cảm thấy
cô độc."
"Lúc cậu ở một mình sẽ cảm thấy cô độc sao?" Anh nghe được trong giọng nói của cô có chút cô đơn.
"Ai mà chẳng có lúc cảm thấy cô đơn? Người sống chung với thú cưng, dĩ
nhiên sẽ có một thời gian dài không phải sống một mình." Cô cười.
"Không phải cậu còn có Lăng Khấu sao, đi cùng với anh ta, cậu cảm thấy cô
đơn?" Anh thử dò hỏi, hi vọng tìm được nhiều lý do để thuyết phục cô
chia tay cùng Lăng Khấu.
Đương nhiên là cô cảm thấy cô đơn, bởi
vì từ trước đến nay anh ta cũng không đặt cô vào tim, mà cô chỉ là bia
đỡ đạn mà thôi! Nhưng những lời này sao cô có thể nói cho anh biết, chỉ
là dời ánh mắt đi chỗ khác: "Vậy khi cậu có bạn gái sẽ cảm thấy cô đơn
sao? Không thể nào."
"Được rồi, không phải hơi mệt sao? Nghỉ ngơi trước đi." Không muốn cô nhắc về bạn gái cũ nữa, anh vội vã tránh né vấn đề.
"Ờ." Cô không cẩn thận đụng trúng vết thương lòng của anh rồi, cô áy náy
nhìn anh, muốn xin lỗi nhưng lại không biết nói sao, không còn biết làm
sao chỉ có thể cởi áo khoác nằm lên giường.
"Mẹ nói bà nấu cho
cậu mấy chén canh thuốc để bồi bổ thân thể, tớ đi qua xem mẹ nấu xong
chưa, bây giờ cậu nằm nghỉ đi, trước khi tớ về không được đi đâu biết
chưa? Có chuyện gì thì gọi cho tớ." Anh đi đến phòng khách lấy túi xách
của cô mang vào, sau đó lấy di động của cô đặt bên gối, sau đó cầm lấy
gối lót vào chân đang bó thạch cao của cô, còn thay cô đắp chăn.
"Biết, biết rồi, Thiệu Chí Dương cậu càng ngày càng nhiều lời." Cô nhẹ nhàng nói, không muốn làm cho không khí trở nên xấu hổ.
"Tớ nhiều lời là vì ai?" Đồ không có lương tâm, anh liếc nhìn cô một cái,
không nhịn được lại vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô, không giống khuôn mặt trắng bệch giống mấy ngày trước, sau đó mới rời khỏi phòng.
Bàn tay nhỏ bé sờ qua nơi anh vừa vuốt, nhịp tim vì ánh mắt dịu dàng của anh mà tăng lên, đập mạnh.
"Hình như, càng thêm lấn sâu vào rồi." Cô lẩm bẩm một mình, cảm thấy anh dịu
dàng như vậy càng khiến cô càng chìm vào giấc mơ hơn.
Nhưng mà, bây giờ cô còn có thời gian để chìm vào giấc mộng, cô không muốn tỉnh lại nhanh như vậy.
Cô cũng không muốn nghĩ tới. Văn Thanh Tuệ nhắm mắt lại ngủ, khi mở mắt tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài đã nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt.
Văn Thanh Tuệ kéo mền ra, trên người có mùi thuốc khử trùng hôi lên tới
mũi, khiến cô khó chịu nhíu mày, cô ghét mùi vị bệnh viện, từ nhỏ đến
lớn đều không thích.
Khi vừa mới về, có quá nhiều việc phải suy
nghĩ, vì thế quên mất một việc là phải tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân,
mà nằm xuống ngủ luôn, bây giờ nghỉ ngơi đã xong, cô càng không thể để
cho cái mùi vị này còn trên người mình.
Cô đặt tay trên mép giường ngồi dậy, cố hết sức chống lết cơ thể, từng bước từng bước nhảy ra ngoài.
Đi ra phòng khách thì vẫn không nhìn thấy người đàn ông lo lắng và nói
nhiều ở đây, hình như anh vẫn ở bên nhà chưa qua, nhân lúc anh còn chưa
về cô yên tâm hướng phòng tắm nhảy lò cò.
Chỉ có điều, ngày
thường khoảng cách đến phòng tắm quá ngắn, bởi vì cô bị gãy chân, hơn
nữa sau khi bị thương, Thiệu Chí Dương không cho cô cầm gậy mà luyện tập đi đứng, cô không thể đi bình thường, bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách
bây giờ kéo dài thêm mấy lần, rất xa.
"Mình nhất định sẽ cố gắng
luyện tập tốt, không để mình tiếp tục.... Ít nhất trước khi chân mình
hoàn toàn hồi phục, mình cũng không phải chật vật như vậy!" Cô vừa nhảy, vừa nói.
Thật vất vả mới đến được nơi, toàn thân cô đã sớm toát vã mồ hôi, thở hổn hển không ngừng.
Sau khi mở cửa để nhảy vào bên trong, tay chân của cô chẳng còn chút sức
lực mà ngồi trên nắp bồn cầu, sau đó lại phát hiện, cô lại quên mang
quần áo vào phòng tắm.
Vừa