
luận một chút với anh ta về vấn đề khổ ách của người dân nước mình, nhưng thấy bộ dạng anh ta như vậy, lại chẳng nói được gì. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ đau khổ hiển hiện trên mặt anh ta, trong mắt lại có vẻ giằng co, mâu thuẫn.
Lâm Quân Dật lặng lẽ cúi đầu, mười ngón tay sục trong mái tóc suôn mềm.
Xem chừng anh ta đang có chuyện với vị hôn thê.
Ôi chao! Xa cánh như vậy mà cãi nhau thì cực quá, anh ta đau khổ, cô gái đó nhất định lòng cũng như lửa đốt.
Tôi vốn không muốn nhiều chuyện, cuối cùng không đành nhìn anh ta đau khổ như vậy, dịu giọng hỏi: “Hai người có thể gặp nhau cũng không dễ… Nếu không biết trân trọng, có thể lỡ cả đời…”
Lâm Quân Dật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi đăm đăm.
Một lát sau, anh ta chậm rãi nói, giọng khàn khàn: “Nếu yêu một cô gái hoàn toàn không có tim, nếu tình yêu thương và sự cho đi của mình chỉ đổi lại sự thờ ơ và khinh thị, cô sẽ làm thế nào?”
Tôi im lặng!
Phải, nếu trao nhầm trái tim cho một người không xứng đáng mà vẫn kiên trì thì có phải quá xuẩn ngốc.
Anh ta ấn tay vào bụng, nói tiếp: “Đối với một người đàn ông, nỗi nhục lớn nhất là chia sẻ người phụ nữ của mình với người đàn ông khác, cho nên… tôi không còn lựa chọn nào khác…”
Nuốt vào những lời phía sau, anh ta với tay nhấn phím CD, tiếng nhạc buồn da diết vang lên, đây là loại nhạc tôi thích nhất, mỗi lần nghe đều xúc động tận tâm can, nước mắt đầm đìa.
Tôi đóng cửa giam mình, chỉ để lại khoảng ban công
Mỗi khi trời tối, mở cửa sổ nhìn ra, tôi ngơ ngẩn trước màn đêm vô tận.
Ký ức xưa ào ạt xô về
Kể lại chuyện tình em và tôi.
Mở tivi nghe người ta bộc bạch
Có lẽ chuyện người đời đã gợi cho tôi
Tình yêu em cần tôi không trao được
Xót xa nhìn nhân thế đổi thay.
Không thể cho em tương lai, tôi trả em hiện tại
Kết thúc trong yên lặng âu cũng là một cách
Nước mắt rơi, lòng quặn thắt tái tê
Chia tay…âu cũng là tỉnh ngộ.
Yêu thương cuối cùng tôi trao em là tình nguyện ra đi
Chiếc giường của hai ta không cần biển khơi ở giữa
Vết ố này xin gửi lại thời gian.
Yêu thương cuối cùng là tình nguyện ra đi
Không níu kéo, tôi không oán trách
Tình cảm như sân ga, người đến, người đi
Trái tim tôi là biển hiệu ga tàu, khắc bốn chữ đợi chờ mãi mãi…
Yêu thương cuối cùng là tình nguyện ra đi
Tôi bật đài, nghe tâm tư của những người thất bại
Ngẹn ngào kể cùng một nỗi bi thương
Tình luyến nhớ vẫn nguyên trong lồng ngực
Không cách nào xua khỏi trái tim
Yêu càng sâu, lòng càng dễ đớn đau…
Nhìn đôi mắt nhắm và khuôn mặt đau khổ giày vò, không còn nét rạng rỡ ngày thường, tôi thật sự buồn thay cho anh ta…
Anh ta là người đàn ông ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất tôi từng gặp.
Anh ta cũng là người đàn ông đau khổ nhất tôi từng gặp. Có sự nghiệp thành công, điều gì đã khiến anh ta tự giày vò như vậy?
Sau khi chật vật kéo được Lâm Quân Dật đã ngủ thiếp lên giường, tôi cũng kiệt sức, chân tay bải hoải ngã nhào lên người anh ta…
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt anh ta không chút sắc máu, những đường nét tuyệt đẹp nhăn nhúm vì đau đớn.
Dường như cảm thấy bị đè nặng, anh ta mơ hồ mở mắt, nghi hoặc nhìn tôi.
“Xin lỗi…” Tôi luống cuống xấu hổ bò dậy, vội vàng kucj tìm thuốc giảm đau.
“Đầu giường… ngăn kéo bên phải.”
Tôi mở ngăn kéo, bên trong đầy thuốc, toàn là thuốc dạ dày, gói to gói nhỏ, đủ màu có ghi chú tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp và cả thuốc nội. Xem ra bệnh dạ dày của anh ta không phải bình thường.
Vậy là anh ta biết rõ mình không thể uống rượu, tại sao vẫn giằng lấy uống, vì tôi ư?
Trong tích tắc, lòng tôi dâng trào sự cảm kích, lại cũng vô cùng áy náy.
Ngoái đầu nhìn, Lâm Quân Dật đã chống tay ngồi dậy, đăm đăm nhìn tôi. Không biết do ánh đèn phản chiếu hay do ảo giác, dường như tôi nhìn thấy ánh nước long lanh, nhập nhòa như sương mù trong mắt anh ta…
Tim khẽ nảy lên, tôi vội vàng tránh ánh mắt đó, nhanh chóng chọn một lọ thuốc có thể đọc được, lấy một liều, dỗ anh ta uống.
Uống thuốc xong, Lâm Quân Dật nằm trên giường, hơi thở gấp dần dần bình ổn.
Tôi nhẹ nhàng giúp anh ta cởi chiếc áo vét, tháo cà vạt để anh ta có thể ngủ thoải mái hơn. Lâm Quân Dật không mở mắt nhưng hơi thở mạnh dần, điều đó cho thấy anh ta đã bị tôi đánh thức.
“Lâm tiên sinh, tôi về đây.”
Anh ta không trả lời, cũng không mở mắt.
Tôi lặng lẽ đi đến gần cửa mới phát hiện bộ lễ phục sang trọng trên người mình đã nhàu nhĩ, gấu váy bị vướng vào cửa xe, rách một miếng, không thể mặc ra ngoài. Huống hồ đêm đã khuya, mặc kín đáo sẽ an toàn hơn.
Mở tủ quần áo của anh ta, tôi hoàn toàn bị sốc.
Bên trong toàn váy áo phụ nữ, các kiểu các màu, các mùa đều có.
Dù treo ngay ngắn trên mắc hay gấp phẳng, xếp gọn, tất cả đều còn nguyên nhãn mác.
Tôi với một chiếc váy dài quá gối không quá sang trọng, đi vào phòng tắm, thay đồ…
Giơ tay với chiếc váy mới tinh, bất giác tôi lại nghĩ tới sở thích kỳ quái của anh ta.
Anh ta mua, tại sao không tặng cô ấy?
Mâu thuẫn giữa họ là gì? Nếu đúng như lời anh ta nói, vị hôn thê đó không trân trọng tình yêu của anh ta, tại sao vẫn liên tục gọi điện? Cô ta đã yêu người khác?
Người đàn ông hoàn