Old school Swatch Watches
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327841

Bình chọn: 9.00/10/784 lượt.

ng thời, đứng ở bên

ngoài quán ăn buôn bán tốt nhất ở cổng trường mà tuyệt thực – bụng rỗng nhìn

người ta ăn thức ăn ngon, lại hứng gió lạnh, cô bé bán diêm cũng đã vì chuyện

này mà tức chết, Du Nhiên nghĩ, chuyện này làm mình khóc hẳn không thành vấn

đề.

Thế nhưng liên tục chiến đầu vài ngày, nước mắt vẫn

không rơi xuống.

Ngược lại, quán ăn nhỏ lại vắng đi không ít người –

người ta đang ăn ngon lành, liếc mắt nhìn thấy một cô gái bắn ra ánh mắt phóng

xạ màu xanh, ở bên cạnh nuốt nước miếng, đúng là dọa người.

Cuối cùng, ông chủ quán ăn chủ động lấy ra lợi nhuận

của hai ngày, khóc xin Du Nhiên đừng tới gần đây nữa.

Tiếp đó, Du Nhiên dùng một loạt phương pháp để hành hạ

bản thân: đeo kính áp tròng loại không thoải mái nhất, thái hành tây, lau nước

ép ớt…

Tất cả các biện pháp đã dùng một lần, nước mắt ngay cả

dấu hiệu chảy ra cũng không có.

“Vì sao phải khóc mới được chứ?” Bạn cùng phòng không

hiểu.

Du Nhiên cũng không giải thích, vì sao lại phải khóc

chứ.

Chính là, chỉ muốn khóc thôi.

Hôm nay là ca trực câu lạc bộ kịch của Du Nhiên, chờ

mọi người đi hết, Du Nhiên tắt tất cả đèn đi, kéo kín rèm cửa lại, ánh sáng

trong phòng sinh hoạt lập tức mờ xuống, chỉ nhìn thấy bóng người không nhìn rõ

mặt mũi.

Gần đây, có người mua một bể cá nhỏ nuôi trong phòng

sinh hoạt, Du Nhiên đặt bể cá lên sân khấu, hai tay chống cằm, lẳng lặng quan

sát.

Hai con cá vàng ở bên trong đang chơi đùa, vô tri vô

giác, sung sướng thanh thản.

Có người nói, trí nhớ cá vàng chỉ có bảy giây.

Du Nhiên nghĩ, có lẽ chính vì vậy bọn chúng mới có thể

nhanh chóng vui vẻ như vậy, chỉ có bảy giây, dù đau khổ lớn đến thế nào, đều có

thể hoàn toàn quên đi.

Thật tốt… Thật khiến người ta ghen tỵ.

Đang chăm chú nhìn, đỉnh đầu đột nhiên bị người ta gõ

mạnh một cái, đau đến nhe răng.

Ngẩng đầu, theo tia sáng mờ mờ, Du Nhiên nhận ra người

tập kích chính là Tiểu Tân.

Quên đi, là báo ứng.

Du Nhiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tiểu Tân một cái rồi

lại tiếp tục ngắm cá vàng.

“Cốp”, lại một cái nữa, người công kích đương nhiên

không cần phải nói.

Du Nhiên thở sâu, cô nhịn.

“Cốp”, lại một cái nữa, Tiểu Tân dường như chơi trò

này thành nghiện,

Du Nhiên im lặng nhìn cá, như hòa thượng ngồi thiền.

“Cốp” một cái, theo đó là giọng nói lạnh lạnh của Tiểu

Tân: “Lý Du Nhiên, gần đây vì sao không ở cùng với thầy giáo nhà cô? Bị đá rồi

à?”

Đôi mắt Du Nhiên, vẫn nhìn cá.

“Xem ra là thật rồi, nói như vậy, anh ta sẽ không đến

bảo vệ cô nữa rồi?!”

“Vậy mới nói, con gái ác độc không có ai thích.”

“Thật thảm, đáng đời cô còn dùng nhiều trò như vậy

đuổi theo anh ta, kết quả vẫn là bị đá.”

“Nói mới nhớ, gần đây đúng là tôi có thấy anh ta đi

cùng một đại mỹ nữ, chậc chậc chậc, so với người ta, cô thật sự kém xa, nếu là

tôi tôi cũng không chọn cô.”

“Lý Du Nhiên, cô…”

Long Tường vốn định ác độc nói hai ba câu nữa, nhưng

nhìn người trước mặt lại cố nuốt lời định nói xuống.

Bể cá vốn rất yên ả, bỗng một giọt nước nhỏ xuống, tạo

thành một rung động hình tròn, rung động còn chưa yên, liên tiếp, rất nhiều

giọt nước lại nhỏ xuống, phá hủy bình yên lúc đầu.

Đó là nước mắt của Du Nhiên, từng giọt, rơi hết vào bể

cá.

Sự yên bình của cá vàng bị phá vỡ, bọn chúng bất an

bơi sát vào thành bể.

Nhưng không sao, chỉ bảy giây sau, chúng sẽ quên đi

cơn hoảng loạn này.

Con người thì không may mắn như thế.

Cô gái có vẻ mặt lòe loẹt như pháo hoa đã cô đơn nói,

phiền não lớn nhất của con người chính là trí nhớ quá tốt.

Có lẽ, con người ở đây, chỉ dùng để chỉ phụ nữ.

Nước mắt từng giọt rơi vào bể cá, chiếc bể cá nho nhỏ

không đựng được quá nhiều bi ai.

“Này, cô… không phải là khóc đấy chứ.” Trên mặt Long

Tường có chút hoảng loạn, cậu ta giơ tay lên, vươn ra giữa không trung, lại

không biết nên làm gì.

Nước mắt của Du Nhiên cứ im lặng rơi xuống, không một

tiếng động.

“Sợ cô rồi, đừng… đừng khóc nữa, cùng lắm thì tôi

không bắt nạt cô nữa là được.” Long Tường do dự một lúc lâu, cuối cùng đưa tay

lên vuốt lưng Du Nhiên, vuốt một cách ngốc nghếch.

Du Nhiên giống như động vật cô đơn đã lâu tìm kiếm

đồng loại có cùng nhiệt độ, cô cầm lấy tay áo Tiểu Tân, che kín đôi mắt.

Chậm rãi khóc.

Đây là bài học thứ mười bảy mà Khuất Vân

dạy cho Du Nhiên - Khả năng hồi phục của đàn ông, là rất tốt.


Tốt đến mức rất nhanh đã quên hết tất cả.



Trong phòng sinh hoạt nhóm tối om, Du Nhiên đang lẳng

lặng khóc.

“Tôi bảo này… Đừng như vậy.” Tiểu Tân khuyên nhủ.

Du Nhiên vẫn vùi đầu vào cánh tay cậu ta, ống tay áo

của Tiểu Tân đã gặp phải lũ lụt từ lâu.

“Thật ra, cô… cũng không quá tệ.” Tiểu Tân bắt đầu thu

dọn cục diện hỗn loạn do chính mình tạo ra.

Du Nhiên không ngẩng đầu, Tiểu Tân cảm giác được nước

mắt của cô đã bắt đầu thấm vào da của cậu.

“Chuyện này, cô hẳn là có thể lấy được chồng… Ý của

tôi là, nếu như nhà cô rất nhiều tiền.” Kỹ thuật an ủi của Tiểu Tân quả thật

không quá cao siêu.

Ai ngờ những lời này dường như có một hiệu quả nhất

định, Du Nhiên ngẩng đầu lên, sau đó…

Ghé mũi vào ống tay áo Tiểu Tân nhà cô, rồi