
g tâm mua sắm mua một bộ mới.
“Vậy trưa mai tôi mời cơm.” Tiểu Tân nói.
“Tự nhiên nịnh bợ, không phải lưu manh cũng là trộm
cắp.” Du Nhiên cất dao gọt hoa quả đi, nhìn Tiểu Tân chằm chằm, nói: “Nói đi,
có phải cậu có ý với chị đây không?”
Mặt Tiểu Tân ửng hồng, ngay cả lông mày cũng lập tức
từ "—" biến thành "ㄧ", hét lớn: “Bà Lý, tôi van bà
đừng có đặt sự mơ tưởng của bà lên người tôi, ai có ý với bà?!”
“Vậy cậu đỏ mặt như thế làm gì?” Du Nhiên vẫn ung dung
uống bia: “Tiểu Tân, đừng yêu chị, chị chỉ là một truyền thuyết.”
Tiểu Tân thở sâu, gắng sức run run biến hai hàng lông
mày từ "ㄧ"
trở lại thành "—", cố gắng quay lại chủ đề vừa rồi: “Mười một rưỡi
trưa mai, cổng sau, không gặp không về.”
Nói xong, Tiểu Tân đứng dậy bỏ đi.
“Này, đã muộn thế này rồi, tiễn chị đây về ký túc xá
đi.” Du Nhiên nói.
“Bà Lý, bà yên tâm, bề ngoài của bà cực kỳ an toàn.”
Tiểu Tân nói xong vỗ mông bỏ đi
Không còn cách nào khác, cô gái độc thân đành tự mình
quay về ký túc xá.
Lúc này đã gần một giờ đêm, sân tennis và ký túc xá
của Du Nhiên cách khá xa, ở giữa còn có một con đường đầy cây cối, ban ngày đã
thấy âm u, đừng nói đến lúc bốn bề vắng lặng thế này.
Nghe một nguồn tin không chính thức, nói trên còn
đường này, mười năm trước từng phát hiện một thi thể phụ nữ, đến nay còn chưa
có lời giải đáp.
Nếu là ngày thường, Du Nhiên tuyệt đối không dám đi
vào đây một mình, nhưng đêm nay uống một ít rượu, lá gan cũng to hơn nhiều,
chẳng kiêng nể gì, hùng dũng oai vệ bước vào con đường rợp bóng cây kia.
Tuy có đèn đường nhưng ánh đèn này cũng rất mờ, trên
mặt đất, bóng cây thỉnh thoảng lại lay động như vuốt quỷ trên vách đá.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh
thổi vù vù, cảm giác khủng bố này có thể thấm vào từng khớp xương người ta.
Gió lạnh thổi qua, cũng thổi bớt đi mùi rượu bia trên
người Du Nhiên, cô bắt đầu có chút hoảng sợ.
Du Nhiên muốn nhanh chóng đi hết đoạn đường này, cũng
không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không mà đoạn đường này bỗng nhiên thật
dài, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân, Du
Nhiên tập trung nhìn lại, phát hiện thấy một người đàn ông, sắc mặt tối tăm,
hai tay đút túi quần, đang đi về phía cô.
Du Nhiên sinh nghi trong lòng, liền đi lệch về phía
bên trái con đường, muốn tránh qua.
Ai ngờ người đàn ông này thấy cô làm vậy cũng thay đổi
bước chân, dịch sang bên trái, đồng thời, hắn ta dường như đang lấy từ trong
túi ra một thứ gì đó, sáng loáng, giống như một con dao.
Chuyện này khiến Du Nhiên hoàn toàn tỉnh rượu, hồi
chuông cảnh báo trong lòng cô rung lên điên cuồng, trong nháy mắt, cô hiểu ra
gã đàn ông này chính là cướp giật trong truyền thuyết, thậm chí có thể là gã dê
già.
Lúc này Du Nhiên mới biết, tuy bình thường cô nhảy như
con loi choi, nhưng đến lúc nguy cấp, chân tay lại nhũn ra như tôm.
Cô muốn lớn tiếng kêu cứu, thế nhưng cổ họng vì sợ mà
kêu không ra tiếng.
Cô muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân vì sợ mà găm cứng
tại chỗ.
Gã đàn ông đi đến trước mặt Du Nhiên rất nhanh, mà con
dao trong túi cũng đã được rút ra.
Du Nhiên đo đạc nó trong lòng, tuy không dài nhưng
cũng đủ để giết cô rồi.
Nhưng Du Nhiên lại phát hiện, cái cần lấy thằng cha
này đã lấy ra cả rồi. Nhưng khi hắn liếc mắt ra phía sau một giây, chần chờ
trong chốc lát rồi lại thu dao về, xoay người bước nhanh về hướng ngược lại,
không lâu sau đã biến mất trong bóng đêm.
Chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gã kia nữa, Du
Nhiên mới dám thở ra. Lúc này mới phát hiện tay chân cô lạnh toát, trên lưng
ướt đẫm mồ hôi lạnh, chân không ngừng run lên.
Cô vội vàng dựa lên thân cây ngô đồng bên cạnh, để
tránh không chống đỡ được mà ngã xuống.
Vừa dựa vào, thân thể xoay chín mươi độ, đương nhiên
cô nhìn thấy người phía sau.
Tuy đèn đường không sáng lắm, nhưng nói có chút không
thuần khiết là dù sao đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy, cho dù anh bị một
chiếc xe tải đâm chết, lại bị bốn cái xe trộn xi măng nghiền qua, Du Nhiên vẫn
nhận ra người kia là Khuất Vân.
Lẽ nào, gã đàn ông vừa rồi vì nhìn thấy Khuất Vân mới
không ra tay với cô?
Du Nhiên đang do dự có nên bước lên cảm ơn anh một
tiếng hay không thì Khuất Vân đã lên tiếng trước: “Tôi đã nói rồi, uống rượu là
rất dễ xảy ra chuyện.”
Thật ra đây là một câu nói rất bình thường, nhưng
không biết thế nào, Du Nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, lập tức
chuyển chủ đề: “Thầy giáo, đã muộn thế này rồi, sao thầy còn ở đây?”
Không phải là theo dõi mình đấy chứ? Suy nghĩ này vừa
nảy ra trong đầu đã bị Du Nhiên ương ngạnh đè xuống.
Theo dõi cái đầu ấy, anh và cô bây giờ không còn một
tí tẹo quan hệ nào nữa.
Câu trả lời của Khuất Vân là: “Tôi đi dạo.”
“Có ai đi dạo muộn thế này sao?” Du Nhiên nghi ngờ.
“Muộn như thế còn có người uống rượu rồi về phòng ngủ
một mình, chuyện này chứng tỏ trường này không thiếu những điều kỳ lạ, không
phải sao?” Khuất Vân trả lời.
“Đúng vậy, đặc biệt là kiểu kỳ lạ như thầy.” Giọng
điệu của Du Nhiên mang vẻ châm chọc.
Kh