
ng bướng nữa, bị cảm sẽ không hay
đâu.” Khuất Vân khẽ nhíu mày, cũng vươn tay ra lần thứ hai, định nâng Du Nhiên
dậy.
Nhưng Du Nhiên lại đẩy tay anh ra, cô cúi đầu, nhìn
bùn đất, trấn tĩnh nói: “Thầy giáo, giữa chúng ta đã không còn gì nữa, sau này,
trên đường em đi, em sẽ đi một mình, em sẽ còn ngã rất nhiều lần, nhưng những
chuyện đó đều là chuyện của em, không liên quan đến thầy, vì vậy, mời thầy
buông tay.”
Động tác của Khuất Vân không chút ngập ngừng, anh vươn
tay, nhân lúc Du Nhiên còn chưa kịp phản kháng đã nâng cô dậy, chờ cô đứng vững
rồi mới buông tay ra.
Đôi mắt anh như hồ nước tĩnh lặng, phản chiếu cái bóng
của Du Nhiên: “Mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần tôi ở đó, tôi sẽ đỡ em.”
Nói thật dễ nghe, Du Nhiên nghĩ, ngày đó không phải
chính anh đã đẩy cô vào vũng bùn lớn nhất đấy sao?
Nhìn vẻ nhếch nhác của mình, lửa giận của Du Nhiên bốc
lên, cô lau toàn bộ bùn đất trên người mình vào áo khoác của Khuất Vân, cô dùng
sức rất lớn, khiến da trên tay cũng đỏ lên.
Lau chán chê, cái áo khoác hàng hiệu của Khuất Vân đã
nhăn nhúm, bẩn không chịu nổi.
Du Nhiên lau mệt rồi, giận cũng phát xong rồi, liền
dừng lại, chờ phản ứng của Khuất Vân.
Cô hy vọng anh sẽ tức giận, hy vọng anh sẽ nổi nóng,
thậm chí buồn bực cũng tốt.
Thế nhưng không có, Khuất Vân chỉ yên lặng chờ cô bộc
phát xong, sau đó, anh cởi áo khoác, lộ ra áo trong, nói một câu: “Lau bằng cái
này đi, sạch hơn một chút.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay đặt lên mặt Du Nhiên, nhẹ
nhàng lau đi vết bùn dưới khóe mắt cô.
Du Nhiên ngây người một lúc lâu sau mới phục hồi tinh
thần, lùi ra sau, tránh khỏi bàn tay anh.
Sau đó, cô bước ra khỏi vũng bùn, đi lên con đường xi
măng, đi về phía ký túc xá của mình.
Du Nhiên biết, Khuất Vân vẫn đi theo phía sau cô,
nhưng cô không hề quay đầu lại.
Khi về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đều đã ngủ, Du
nhiên đứng trên ban công tối om như mực, im lặng nhìn xuống dưới – trước cổng
ký túc xá, bóng dáng Khuất Vân vẫn lẳng lặng đứng bất động, dáng người cao
thẳng, ưu nhã xuất trần, giống như một con thú nguy hiểm mà đẹp đẽ nhất.
Du Nhiên quay lại, nằm lên giường, đưa tay kéo màn
giường, trơn lạnh, mềm mại.
“Du Nhiên à? Sao muộn vậy mới về?” Bạn cùng phòng C ở
đối diện mơ màng hỏi.
“Tớ… gặp phải một vũng bùn.” Du Nhiên nói.
“Sao, không có chuyện gì chứ? Không ngã vào chứ?” Bạn
cùng phòng C ngáp một cái.
“Không.” Du Nhiên im lặng cười trong bóng đêm: “Trước
đây từng ngã xuống một lần, vì vậy vẫn còn nhớ, có chết cũng không ngã vào
nữa.”
“Chuyện này chứng tỏ lần ngã trước đây cũng tốt, sau
này bước đi của cậu sẽ an toàn hơn… Không nói nữa, ngủ đi.” Bạn cùng phòng C
lại đi tìm mộng đẹp một lần nữa.
“Đúng, cho dù có đẹp thế nào cũng sẽ không ngã vào
nữa.” Du Nhiên vuốt ve cái màn giường, lẩm bẩm nói.
Đúng vậy, không bao giờ… ngã vào nữa.
Không biết vì hoảng sợ hay vì Khuất Vân, cho tới gần
sáng Du Nhiên mới ngủ được, vì vậy sáng hôm sau cô ngủ nướng.
Nhưng dù sao cũng là thứ Bảy, không có lớp học, Du
Nhiên cũng yên tâm nằm mơ.
Giấc mơ này của Du Nhiên rất không có đạo đức – Du
Nhiên mơ thấy mình làm kẻ thứ ba.
Lúc đó, cô đang làm chuyện vụng trộm với David
Beckham, đang cao hứng thì chị Beck hằm hằm sát khí xông vào, dùng bộ rễ di
động cao mười phân, có thể dùng làm vũ khí giết người kia cắm thẳng vào đầu anh
Beck đẹp trai, đục ra một lỗ thủng máu chảy đầm đìa, sau đó túm được Du Nhiên
đang định chạy trốn, xách cổ áo của cô, giơ lên cao, đồng thời “chát chát chát”
bạt tai Du Nhiên.
Giấc mơ này rất chân thực, thậm chí Du Nhiên còn cảm
giác được trên mặt đau nhức – càng ngày càng đau.
Du Nhiên mở mắt, bất ngờ phát hiện đây không phải là
mơ – một tay của Tiểu Tân đang nắm lấy cằm cô, tay kia vỗ vào mặt cô.
“Cậu làm gì vậy?!” Du Nhiên nhảy dựng lên, thoát khỏi
vuốt quỷ của Tiểu Tân.
“Tối qua tôi nói với cô thế nào?” Đôi lông mày của
Tiểu Tân chọc thẳng lên trời.
Lúc này Du Nhiên mới nhớ ra đúng là tối qua cô đã hứa
sẽ gặp Tiểu Tân ở cổng sau của trường vào mười một rưỡi trưa nay, nhưng mọi
chuyện đều có nguyên nhân, Du Nhiên vội vàng giải thích: “Đừng tức giận vội,
hôm qua trên đường về ký túc xá tôi gặp phải một gã dê già, sợ đến mức mất ngủ
cả đêm cho nên mới ngủ quên.”
Nghe vậy, lông mày Tiểu Tân lại trở về vị trí cũ, cậu
ta rút tay về, ho nhẹ một tiếng: “Vậy… cô không sao chứ?”
“May mà tôi cái khó ló cái khôn, đi tới dưới đèn
đường, lộ ra gương mặt dưới ánh sáng, gã kia sợ đến tè ra quần, xoay người chạy
trốn.” Du Nhiên dùng câu chuyện đùa để che lấp sự xuất hiện của Khuất Vân.
Ai ngờ Tiểu Tân gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Du Nhiên im lặng trong chốc lát rồi nổi giận: “Câu
chuyện không có chút chân thực như thế cậu cũng tin tưởng sao?!”
“Tin chứ, mỗi lần đi tới dười đèn đường, quay lại nhìn
vào mặt cô tôi cũng sẽ có ý định chạy trốn trong đầu.” Tiểu Tân nhất định được
sinh ra để đả kích Du Nhiên.
Du Nhiên đột nhiên cảm thấy hàm răng ngứa ngáy khó
chịu, vô cùng muốn túm lấy khối thịt biết nói lời độc ác ngay trước mặt tới cắn
một miếng.
“Bớt nói nhảm đ