
uất Vân cười cười, không nói gì.
Lúc này Du Nhiên mới nhận ra, cô vừa nói thật nhiều
với anh.
Thế nhưng nếu đã bắt đầu, nhiều hơn vài câu cũng chẳng
có gì quan trọng.
“Là thầy đổ rác vào phòng lưu trữ, đúng không?” Du
Nhiên chất vấn.
“Đó không phải rác, là mấy thứ cần sắp xếp tôi quên
không để vào, tôi chỉ có lòng tốt mang tới cho em thôi.” Khuất Vân trả lời.
“Có lòng tốt đổ vào chỗ tôi vừa mới dọn xong?” Giọng
điệu của Du Nhiên không có vẻ thân thiện.
“Bởi vì chỉ có chỗ đó có vẻ để đồ được.” Đây là câu
trả lời của Khuất Vân.
Du Nhiên nghĩ, không cần thiết phải tiếp tục lằng
nhằng nữa, cô quyết định nói thẳng: “Khuất Vân, nhớ ngày đó anh đã hứa với tôi
chuyện gì không?”
“Để em đi, không bao giờ dây dưa với em nữa.” Khuất
Vân trầm tĩnh nhắc lại.
“Vậy anh cho rằng hành động của anh hiện giờ là thực
hiện lời hứa sao?” Du Nhiên hỏi.
“Tôi đã đồng ý chia tay.” Khuất Vân nói.
Không sai, Du Nhiên gật đầu.
“Tôi cũng không quấn quýt lấy em, bắt em quay lại với
tôi nữa.” Khuất Vân nói.
Đúng là thế, Du Nhiên gật đầu.
“Vậy, tôi vẫn coi như đã thực hiện lời hứa đấy chứ.”
Khuất Vân nói.
Đúng nha, Du Nhiên gật đầu… Ba giây sau, lại lập tức
lắc đầu như trống bỏi.
Lý Du Nhiên, dung lượng não nhà mi còn không bằng một
con chuột ngu ngốc, suýt nữa đã bị Khuất Vân dắt mũi.
Du Nhiên lấy lại tinh thần, bật người chống nạnh phản
bác: “Vậy vì sao anh còn muốn hành hạ tôi? Hãm hại tôi, bắt tôi phải làm công
việc vớ vẩn này, còn nữa, vì sao ba lần bốn lượt chạy tới phòng lưu trữ nói
chuyện với tôi.”
“Tôi cho rằng, nguyện vọng của em là để chúng ta quên
đi chuyện đã từng là người yêu, từ nay về sau, chỉ là quan hệ thầy trò bình
thường.” Khuất Vân nói.
“Không sai, đây là nguyện vọng của tôi.” Du Nhiên thừa
nhận.
“Vậy, hiện giờ, tôi đang làm theo nguyện vọng của em,
bắt mình trở thành thầy giáo của em đấy thôi.” Khuất Vân giải thích: “Em là
sinh viên của tôi, cũng giống các sinh viên khác của tôi, nên mới có thể bị gọi
phụ trách lần dọn vệ sinh này, nói cách khác, em chỉ ngẫu nhiên bị chọn.”
“Vậy, nguyên tắc để chọn là gì?” Du Nhiên hỏi đến
cùng.
“Quy tắc là.” Một cơ gió thổi qua, thổi bay mái tóc
Khuất Vân, những lọn tóc này tung bay ngay phía trước đôi mắt anh: “Ai là sinh
viên tôi nhìn thấy đầu tiên, người đó sẽ phải phụ trách.”
“…” Du Nhiên bắt đầu hối hận vì đã hỏi đến cùng.
“Còn mấy lần chạy tới phòng lưu trữ là vì kiểm tra
tiến độ công việc của em, tôi chỉ làm việc một người thầy giáo nên làm thôi.”
Vẻ mặt Khuất Vân rất thản nhiên, giọng nói của Khuất
Vân cũng rất bình tĩnh, thái độ của Khuất Vân cũng rất đương nhiên.
Du Nhiên không có cách nào phản bác, cô không thể chụp
mũ Khuất Vân, cứng rắn nói những việc anh làm là có âm mưu.
Việc duy nhất Du Nhiên có thể làm chính là xoay người
– bực bội đi về phía trước.
Đi được hơn một trăm mét, khi xoay người nhìn lại, cô
phát hiện Khuất Vân vẫn đi phía sau, vô cùng im lặng.
Nói vậy, rất có thể trước khi gã đàn ông nguy hiểm kia
xuất hiện, Khuất Vân đã đi theo cô.
Như vậy, lần trước khi uống rượu với Tiểu Tân, cô gục
xuống bàn, cũng do Khuất Vân theo dõi cô nên mới đưa cô về?
Chính là nói, mấy ngày nay, Khuất Vân vẫn luôn theo
dõi cô.
Khi Du Nhiên không muốn nghĩ đến một việc gì đó, cô sẽ
giống như uống nhầm thuốc chuột, cố sức lắc đầu, cố gắng lắc chuyện không muốn
nghĩ kia ra khỏi đầu.
Vì vậy, Khuất Vân ở phía sau đã nhìn thấy một cảnh
tượng kỳ dị: bạn gái cũ kiêm sinh viên của anh, bạn Lý Du Nhiên, đang đứng tại
chỗ, giống như bị ma ám, bỗng ôm lấy đầu, toàn thân run run, dùng sức lắc đầu,
dùng rất nhiều sức, ngay cả đuôi ngựa trên đầu cũng xõa ra.
Khuất Vân: “…”
Cứ lắc liên tục như thế nửa phút sau, Du Nhiên bỗng
bước từng bước lớn, chạy về phía trước.
Ý định của cô rất đơn giản, chính là cắt cái đuôi
Khuất Vân này.
Đáng tiếc, trạng thái chạy bộ duy trì chưa được bao
lâu, chân Du Nhiên giẫm phải thứ gì đó, “huỵch” một tiếng lập tức ngã vào vũng
bùn bên cạnh.
Bởi vì buổi chiều trời đổ mưa nên bùn đất vẫn còn ướt,
trên mặt, trên tay, trên đầu gối Du Nhiên đều dính không ít bùn đất ẩm ướt.
Mặt mũi thế này là bị ném đến tận sao Diêm Vương rồi,
Du Nhiên vừa xấu hổ, vừa tức giận, vừa vội vã.
“Mau đứng lên, đất lạnh sẽ bị ốm.” Khuất Vân đi tới,
đưa tay ra với cô.
Bàn tay anh vẫn như trước, dưới ánh trăng, lóe ra thứ
ánh sáng thanh nhã tĩnh mịch, một màu xanh ngọc tràn đầy mê hoặc.
Nhưng Du Nhiên không nắm lấy.
Nếu ngày đó đã quyết định buông tay, cô sẽ không nắm
lấy nữa.
Khuất Vân hiểu suy nghĩ của cô, anh tiến lên, cầm lấy
hai tay cô, muốn kéo Du Nhiên lên.
Du Nhiên lắc người, tránh khỏi bàn tay Khuất Vân,
ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không cần anh đỡ.”
“Thầy giáo đỡ sinh viên là chuyện rất bình thường.”
Khuất Vân nói.
“Là bình thường, nhưng tôi có thể tự mình đứng lên.”
Du Nhiên nói.
Nói xong, cô lập tức giãy dụa đứng lên, nhưng bùn dưới
chân quá trơn, cái mông Du Nhiên thật vất vả mới rời khỏi được mặt đất lại chạm
xuống lần thứ hai, còn bắn lên không ít bùn.
“Trời lạnh, đừng nga