
ng lưu trữ chỉ là mấy tấm ván gỗ đóng lại,
nhưng đã lâu ngày, dầm sương dãi nắng, trên tấm gỗ có mấy khe hở.
Từng tia sáng mặt trời cứ thế xuyên qua những khe gỗ
nho nhỏ, chiếu vào phòng, hắt xuống khoảng cách giữa hai người.
Trong không khí có vô số hạt bụi mỏng manh đang di
động.
Du Nhiên nhìn thấy, gương mặt Khuất Vân dường như cũng
nhuộm màu vàng hoàng kim của ánh mặt trời ấm áp, đôi môi anh im lặng nở nụ
cười, ôn hòa, thoải mái, sáng chói.
Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài.
Du Nhiên đứng tại chỗ, không ngừng nhớ lại: vừa rồi có
phải dùng quá nhiều sức nên ném Khuất Vân thành chấn thương sọ não rồi không?
Nếu dễ dàng bị chấn thương sọ não như vậy thì Khuất
Vân đã không gọi là Khuất Vân rồi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Du Nhiên vẫn như trước, giống
như một con trâu nhỏ cần cù chăm chỉ cày ruộng trong phòng lưu trữ, hôm nay,
ngay cả một cuộc điện thoại xin nghỉ cũng không có, tất cả các bạn học đồng
loạt chơi trò mất tích.
Sau khi làm việc đến mức không còn hơi để thở nữa,
trong một giây, Du Nhiên vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng người đã bắn chết bạn
học trong khi ngủ ở một trường của Mỹ.
Mệt nhọc hơn hai tiếng, cuối cùng cũng dọn sạch được
góc phía Đông Nam, dù còn cách rất xa so với trình độ không còn một hạt bụi
không tưởng mà nhà trường yêu cầu, nhưng Du Nhiên đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Ai ngờ đúng lúc này, trong không khí lại bắt đầu lơ
lửng mùi vị bất an quái lạ.
Theo lệ cũ, Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Khuất Vân
cũng không có gì bất ngờ.
Du Nhiên thầm di chuyển vị trí, nắm chặt cái chổi.
“Hiệu suất cao hơn rồi, tốt.” Khuất Vân mỉm cười.
Trẻ ngoan là không thể nói chuyện với bạn trai cũ, Du
Nhiên nhắc nhở chính mình như thế.
“Gần đây vẫn còn uống rượu à? Uống ít một chút, uống
quá nhiều sẽ hại sức khỏe.” Khuất Vân nói.
Cho dù tôi có uống axit cũng liên quan gì đến anh? Du
Nhiên nghĩ thầm.
Dường như nhìn ra những ngôn ngữ cơ thể của cô, Khuất
Vân nói tiếp: “Hơn nữa, một nam môt nữ uống rượu cũng không tốt lắm, rất dễ
uống ra… những cảm tình lầm lẫn.”
Vậy anh với Đường Ung Tử nhà anh như hai con cua trong
mùa đánh bắt thèm được hấp cách thủy ngang ngược bò trong trường học thì tốt?!
Du Nhiên vừa nghĩ vừa nghiến răng, nhưng ngay sau đó
lại cảm thấy buồn cười về bản thân: quan tâm tới anh ta và Đường Ung Tử làm gì.
Vì vậy, Du Nhiên thoải mái cười, sau đó…
Vung cái chổi trong tay một vòng, “chát” một tiếng
đánh vào chân Khuất Vân.
Sức lực rất lớn, tuy chưa đến mức gãy xương nhưng ít
nhất cũng bầm tím, Du Nhiên cảm thấy thỏa mãn với động tác này của mình.
“Thầy giáo, thật xin lỗi, không nghĩ là lại trượt
tay.” Cô lạnh lùng nói.
Hôm nay trời râm mát, không có ánh mặt trời, vì vậy
trong mắt Du Nhiên, nụ cười trên môi Khuất Vân cũng không quá rõ ràng.
Nhưng cô xác định, nụ cười này giống hôm qua như đúc.
Tuyệt đối là bị đánh cho ngu người rồi.
Du Nhiên lùi ra, không nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp
đi qua Khuất Vân, bỏ đi.
Hai ngày liên tiếp gặp Khuất Vân ở cùng một địa điểm,
Du Nhiên cho rằng ngày thứ ba cũng sẽ trốn không thoát, cho nên cô mang theo
MP4, tải xuống một loạt nhạc ầm ầm, quyết định khi quét dọn sẽ nghe, có chết
cũng không nghe Khuất Vân nói gì nữa, khiến anh ta mất mặt, bỏ đi cho sớm.
Thế nhưng khi mở cửa phòng lưu trữ ra, Du Nhiên ngẩn
người một phút, sau đó, cô bắt đầu hối hận mình đã không mang đến một con dao
phay – góc Đông Nam phòng lưu trữ mới được cô quét dọn sạch sẽ ngày hôm qua lại
chồng chất một đống bụi bặm và đồ đạc.
Hôm nay, Khuất Vân không tới.
Buổi tối, Du Nhiên ngồi trên sân tennis trong trường
uống bia với Tiểu Tân.
“Tôi muốn giết anh ta.” Du Nhiên tối sầm mặt nói:
“Nhưng tôi không thể làm như vậy, tôi không thể vào tù vì một người như vậy, vì
thế, phương pháp duy nhất là…”
Du Nhiên lấy dao gọt hoa quả trong người ra đặt vào
tay Tiểu Tân: “Cậu đi giết anh ta giúp tôi.”
Tiểu Tân yên lặng liếc mắt nhìn cô, cúi đầu, rồi lại
tiếp tục uống bia của mình.
“Yên tâm, tôi sẽ tới trại giam thăm cậu, còn có thể
mua cho cậu dầu bôi trơn loại đắt nhất.” Du Nhiên cảm thấy mình như vậy là rất
có tình nghĩa.
“Dầu… bôi trơn?” Tiểu Tân chậm chạp nhướng mắt lên,
yêu cầu một lời giải thích.
“Dáng vẻ như cậu thế này hẳn sẽ rất được mấy bậc đàn
anh trong tù hoan nghênh… Bé trai và đại ca xã hội đen, cường công cường thụ,
đề tài đam mỹ thật là tốt.” Du Nhiên chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Vừa dứt lời, dao gọt hoa quả “xoẹt” một tiếng, vẽ ra
trong không trung một tia sáng bạc, găm cứng tay áo Du Nhiên trên mặt đất một
cách chính xác.
Chỉ một cm nữa thôi là Du Nhiên đã mất một miếng thịt.
Tiểu Tân đúng là một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, Du Nhiên
thở dài, chẳng trách bọn họ lại thành bạn rượu.
“Trưa mai cô có đói bụng không?” Tiểu Tân đột nhiên
hỏi một vấn đề vô cùng kỳ quái.
“Chỉ cần tôi còn sống, trưa nào tôi cũng đói bụng.” Du
Nhiên nhổ con dao ra khỏi mặt đất, thuận tiện giải cứu tay áo của mình.
Ai nha, thủng một lỗ thật to, Du Nhiên quyết định, lát
nữa sẽ dùng thẻ tín dụng của Tiểu Tân tới trun