
hông thể vào nhà thì con đành đi ở rể
vậy.” Tiểu Tân dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên
cười nhạt, có ngông cuồng, có trào phúng, giống như đang lạnh lùng nhìn một vở
hài kịch.
Du Nhiên cẩn thận nghĩ lại hoàn cảnh nhà mình một lần,
ngẩng đầu nói: “Nhà tôi không lớn, nếu cậu muốn ở rể, cậu phải ngủ trong phòng
bếp.”
Tiểu Tân dời mắt tới góc phải, vẻ mặt có chút như đang
cười lại không giống cười, đưa tay lên mặt Du Nhiên, nhìn như thân thiết đùa
giỡn, thật ra đang dùng sức mà nhéo: “Xem, anh yêu nhất là tính hài hước của
em.”
Xem ra mình lại nói sai rồi, Du Nhiên biết sai là sửa,
lại cúi đầu ăn cơm miễn phí.
Nhà họ Lâm ở đối diện thấy Tiểu Tân hoàn toàn không
coi bọn họ ra gì, lúc này đồng loạt đứng dậy, dù ông Lâm đang cố nén giận nhưng
giọng điệu vẫn không tránh được mà cứng rắn một chút: “Cửu Tắc, xem ra con trai
ông không vừa mắt Tiểu Vân nhà tôi, nếu đã vậy, chúng tôi không quấy rầy nữa,
tạm biệt.”
Nói xong, không để ý tới bố mẹ Tiểu Tân cố gắng giữ
lại và xin lỗi, mang theo vợ yêu và con gái rượu tức tối bỏ đi.
Đối với hành động này của bọn họ, Du Nhiên nửa vui nửa
buồn, buồn vì đã không còn một màn đặc sắc để xem, vui vì số người tranh ăn đã
ít đi, cô có thể ăn thoải mái.
“Thái độ của mày là thế nào!!!” Bố Tiểu Tân đắc tội
với nhân vật quan trọng, trút hết giận lên đầu sỏ là Tiểu Tân: “Mày có biết
không, đấy là cục trưởng cục thuế, nếu kết thông gia với bọn họ, đối với chúng
ta chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Việc làm ăn của bố, liên quan gì đến con?” Tiểu Tân
ngồi xuống, cầm đũa gắp đồ ăn cho Du Nhiên, không thèm nhìn đến bố mẹ đang thở
hổn hển: “Con nói rồi, đừng coi con là con cờ, con không phải thứ để bố mẹ
khống chế.”
“Được, được lắm, có bản lĩnh lắm, sau này mày đừng về
nhà nữa! Cũng đừng tiêu tiền của tao nữa!!!” Ý tứ của bố Tiểu Tân dường như
muốn đoạn tuyệt quan hệ bố con với Tiểu Tân.
Tiểu Tân không chút hoang mang, tiếp tục gắp thức ăn
cho Du Nhiên, cổ họng bật ra một tiếng cười nhạt khó nghe: “Lẽ nào bố không
nhận ra đã nửa năm nay con không về nhà? Nhưng không nhận ra cũng bình thường,
dù sao, một tháng bố cũng chẳng về nhà được mấy lần. Còn nữa, tiền con tiêu là
do ông nội cho con, mong bố phân cho rõ ràng.”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện xem mặt có thể
sắp xếp sau, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải quyết cô ta.”
Đến rồi, chiến hỏa lan đến trên người cô rồi, Du Nhiên
cầm khăn lau miệng, trong lòng thở dài một tiếng: bà cô này nhất định là ghen
tị với sự trẻ trung, dáng người thon thả, khí chất thanh thuần của mình.
Mẹ Tiểu Tân đi tới trước mặt Du Nhiên, từ trên cao
nhìn xuống hỏi: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu tha cho con trai tôi, hai vạn
có đủ không?”
Nghe vậy, trong mắt Du Nhiên lập tức hiện lên hình hai
thỏi vàng, nước miếng chảy xuống như thác đổ.
Đâu cần đến hai vạn, chỉ cần hai nghìn là cô có thể đá
văng tất cả tự tin và những thứ xung quanh rồi.
Du Nhiên đang định nói, cô à, cô đừng quá tức giận,
yên tâm đi! Cháu cũng lăn lộn nhiều, cũng hiểu quy củ. Đã nhận hai vạn tệ của
cô là nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thật sạch sẽ. Sau này Tiểu Tân tìm cháu một
lần, cháu đánh cậu ta một lần. Tìm cháu hai lần, cháu chặt một tay của cậu ta.
Tìm cháu ba lần, cháu tìm một đàn khủng long tới cưỡng hiếp cậu ta giữa ban
ngày. Hôm nay coi như ngày hoàng đạo của cháu, chi bằng trả thù lao ngay tại
chỗ đi! Tốt nhất là tiền mặt, đương nhiên chi phiếu cũng được.
Ai ngờ Tiểu Tân rất hiểu thứ đạo đức quan yếu đuối của
cô, im lặng đặt tay lên vai Du Nhiên, đồng thời dùng sức, ý là nếu cô dám đồng
ý, cùng lắm thì tôi sẽ bẻ gãy tay cô, cũng không có gì, cứ đồng ý đi.
Du Nhiên dường như nghe được tiếng khớp xương mình
đang kẽo kẹt vang lên, trên vai cũng thật là đau.
Để lại cánh tay chẳng lẽ còn sợ không có tiền, Du
Nhiên vô cùng nhìn xa trông rộng mà đầu hàng Tiểu Tân.
Mọi người nghĩ xem, bố mẹ Tiểu Tân chỉ có một cậu con
trai, cho dù hai ông bà này sống đến trăm tuổi, sau này tiền chẳng phải đều là
của Tiểu Tân sao.
Vì vậy, Du Nhiên dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía
mẹ Tiểu Tân, nghiêm túc nói: “Một chút tiền tài sẽ không chia rẽ được chúng
cháu.”
Ý là rất nhiều, rất nhiều tiền tài mới có thể chia rẽ
được chúng cháu, cô à, nếu cô có thể tăng giá một chút, cháu cũng vui vẻ bỏ lại
cánh tay.
Nhưng mẹ Tiểu Tân nghĩ khác Du Nhiên, không có cách
nào hiểu được hàm nghĩa này, bà nhướng thẳng lông mày lên, môi đỏ mọng bĩu ra:
“Đã vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Vứt lại một câu đe dọa này, mẹ Tiểu Tân đạp giày da,
“cộp cộp cộp” bỏ ra ngoài, bố Tiểu Tân cũng nhìn con trai nhà mình và Du Nhiên
một cách chán ghét rồi thực hiện cùng một hành động với vợ.
Lúc này, mới có vài phút ngắn ngủi, toàn bộ phòng bao
chỉ còn lại Du Nhiên và Tiểu Tân.
Du Nhiên cầu còn không được, vội vàng ngồi xuống, cầm
đũa lên, hùng hục ăn uống.
Tiểu Tân kéo ghế, ngồi gần vào chỗ cô, Du Nhiên không
để ý, tiếp tục ăn.
Tiểu Tân chống má, nghiêng đầu nhìn dáng ăn của cô, Du
Nhiên không để ý, tiếp tục ăn