XtGem Forum catalog
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327472

Bình chọn: 7.5.00/10/747 lượt.

ô.

Bởi vì – một cái đinh dài rỉ sắt trên cái thang đang

cắm vào tay phải của Khuất Vân.

Nơi Khuất Vân đứng ngược sáng, vì vậy Du Nhiên không

phát hiện, nhưng nhìn gần mới nhận ra trên trán Khuất Vân đầy những giọt môt

hôi hột nhỏ li ti, mà cánh tay phải của anh đã bị máu làm ướt đẫm, dưới ánh

sáng mờ mờ, vừa ướt vừa dính.

Cái thang gỗ đã cũ, cái đinh trên đó phải thò ra tới

năm phân, toàn bộ cắm vào cánh tay phải của Khuất Vân.

Nhìn thấy tình trạng như vậy, nét mặt Du Nhiên “xoạt”

một cái đã trắng bệch, tay chân cũng bắt đầu run run.

“Đừng sợ, đưa thùng dụng cụ bên kia cho tôi.” Khuất

Vân chậm rãi, thoải mái nói.

Lúc này Du Nhiên vô cùng hoang mang lo sợ, nghe thấy

chỉ thị này, vội vàng chạy đi lấy thùng dụng cụ, mở ra, đặt trước mặt Khuất

Vân.

Khuất Vân đảo mắt qua thùng dụng cụ, cấp tốc tìm được

một cái kìm, dùng một ít sức, cắt đứt cái đinh dài kia.

Du Nhiên vội vàng đỡ lấy cái thang, để sang một bên,

sao đó đưa Khuất Vân tới bệnh viện.

Du Nhiên vẫn vô cùng hoảng sợ, ngược lại lại là Khuất

Vân vui đùa, giảm bớt sự căng thẳng của cô.

Thật vất vả mới đến phòng cấp cứu để rút cái đinh kia

ra. Nhưng sau khi chụp quét, phát hiện có khả năng đã bị thương đến xương, muốn

Khuất Vân ở lại bệnh viện kiểm tra.

Du Nhiên lại vội vã chạy đi làm thủ tục nhập viện, mua

đồ sinh hoạt, xong xuôi mọi việc mới bình tĩnh lại một chút.

Khuất Vân quấn băng vải ngồi trên giường bệnh, lẳng

lặng nhìn Du Nhiên.

Du Nhiên vốn quyết tâm cúi đầu nghỉ ngơi, nhưng sau đó

lại không chịu nổi luồng điện cao thế của anh, ngẩng đầu nói: “Anh đang nhìn gì

vậy?”

Khuất Vân không nói gì, nhưng đôi mắt lại giống như

ánh trăng mùa thu trầm tĩnh, tỏa ra những hoa văn vô tận trên đám mây.

Du Nhiên chỉ có thể lại cúi đầu, đọc tạp chí, nhưng

những dòng chữ bên trên không có bất cứ chữ nào vào được mắt cô.

Trong lúc tâm thần còn bất định, giọng nói trầm ổn,

mềm mại của Khuất Vân bay vào tai cô: “Du Nhiên, chúng ta bắt đầu lại một lần

nữa, được không?”

Du Nhiên đang lật một trang, nghe những lời này, bàn

tay run lên, trang giấy màu bị rách một mảng lớn.

Khuất Vân đứng dậy từ trên giường bệnh, đi từng bước

về phía Du Nhiên.

Ngọn đèn hắt bóng anh xuống lưng Du Nhiên, càng ngày

càng dài, càng ngày càng nặng, Du Nhiên gần như nghẹn thở, hô hấp không thoải

mái.

Trong một chớp mắt tưởng như cô không thở nổi nữa,

Khuất Vân quỳ một chân xuống trước mặt cô, một bàn tay đặt lên đầu gối cô, còn

bàn tay bị thương, cột băng vải kia cầm lấy cổ tay Du Nhiên.

Du Nhiên vẫn cúi đầu.

“Giữa tôi và Cổ Thừa Viễn đã từng xảy ra rất nhiều

chuyện.” Giọng nói của Khuất Vân quanh quẩn dưới ngọn đèn trong phòng bệnh,

mang theo một cảm giác nặng nề, ảm đạm: “Từ nhỏ, tôi đã sống rất thuận lợi, bố

mẹ tốt, gia đình tốt, thành tích tốt, hoàn cảnh tốt. Sự thuận buồn xuôi gió như

vậy khiến tính cách của tôi trở nên lạnh lùng, ngạo mạn, không được người khác

yêu quý. Từ nhỏ đến lớn, tôi không có nhiều bạn bè, không ai có thể chịu được

tính cách của tôi. Cho đến khi tôi nghe theo lời mẹ tôi, thi vào trường quân

đội, quen biết Cổ Thừa Viễn.”

“Hắn rất hiếu thắng, tôi cũng không chịu thua, học kỳ

thứ nhất, chúng tôi luôn âm thầm cạnh tranh nhau. Tới học kỳ thứ hai, nửa đêm

tôi đi ra ngoài, bị một đám lưu manh vây đánh, Cổ Thừa Viễn xuất hiện, giúp

tôi, từ đó, quan hệ của chúng tôi bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, dần dần,

chúng tôi trở thành bạn tốt… Ít nhất tôi cho rằng như vậy.”

“Nhưng thật sự không ngờ rằng, sáng sớm ngày sinh nhật

tôi, tôi nhận được điện thoại từ nhà trọ của Cổ Thừa Viễn gọi tới, trong đó, có

tiếng nam nữ thở dốc, qua đoạn đối thoại, tôi có thể nghe ra giọng nói của Cổ

Thừa Viễn và bạn gái lúc đó của tôi, Đường Ung Tử. Tôi không ngừng lại lấy một

giây, lập tức lấy ô tô chạy đi. Đó là một đêm mưa rất to, khi khởi động xe, tôi

mơ hồ cảm thấy xe cán qua một vật gì đó, nhưng tâm trạng lúc đó không có phép

tôi dừng lại, trong vòng vài phút, tôi đã tới trước cửa nhà trọ của Cổ Thừa

Viễn, cửa hé mở, tôi đi vào, tận mắt nhìn thấy hắn và Đường Ung Tử không mảnh

vai che thân, đang làm chuyện nam nữ…”

“Tôi chưa từng ngờ tới rằng, người bạn tốt nhất, người

anh em tốt nhất của tôi lại sẽ phản bội tôi. Lúc đó tôi đã bị vây trong cảm

giác thật mờ mịt, thậm chí còn không để bọn họ phát hiện ra. Tôi như một linh

hồn du đãng trở về nhà, dưới ánh đèn xe, tôi nhìn thấy dưới nhà tôi có một con

mèo.”

“Đó chính là con mèo mà tôi nhặt được, nó rất sợ tiếng

sấm, chỉ cần có sét đánh, nó nhất định sẽ chui vào lòng tôi. Ngày đó, tiếng sấm

rất vang, thế nhưng vì nghe điện thoại mà tôi quên mất nó, khi tôi tới nhà Cổ

Thừa Viễn, nó cũng đi theo phía sau, khi tôi lên xe, nó chui vào dưới gầm xe,

khi tôi nổ máy… Nó ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, đã bị tôi kẹp chết.”

“Tôi ôm lấy thi thể của nó, rất ướt, rất nặng, tôi ôm

nó quay về nhà, dùng chăn bông quấn quanh nó, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, tứ

chi đã cứng ngắc. Tôi cứ nhìn nó một đêm như thế, đến ngày hôm sau, khi trời

vừa sáng, tôi chạy tới trường, chặn Cổ Thừ