Teya Salat
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327551

Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.

.

Tiểu Tân khẽ thở dài, cho thấy mình đang đầy tâm sự,

muốn kể lể với người ta, Du Nhiên không để ý, tiếp tục ăn.

Tiểu Tân cầm lấy bàn tay đang cầm đũa, không cho nó

tiếp tục gắp, cái này, Du Nhiên đành phải để ý.

“Cô không có gì muốn hỏi à?” Tiểu Tân hỏi.

Du Nhiên nhìn miếng thịt đang gắp trên đũa, im lặng

một lát rồi nói ra nghi hoặc đã chôn sâu trong lòng từ lâu.

“Bữa cơm này, là bố mẹ cậu trả tiền chứ?”

Tiểu Tân dường như hít thở không thông trong nháy mắt,

chậm rãi hít thở, cậu ta tức giận nói: “Ý tôi nói về tình huống nhà tôi, cô có

gì muốn hỏi không?”

“Hỏi rồi cậu sẽ lại mời tôi ăn chứ?” Trong mắt Du

Nhiên hiện lên vẻ chờ mong.

Gân xanh trên trán Tiểu Tân nổi hết cả lên, vô cùng

nguy hiểm: “Lẽ nào cuộc đời cô chỉ còn mỗi việc ăn này thôi à?!”

“Đương nhiên không phải.” Du Nhiên bổ sung một cách vô

cùng có nhu cầu: “Còn có uống rồi thải nữa.”

Ăn uống rồi thải, đây là nhu cầu chân thực nhất, cao

thượng nhất của con người.

Lúc này Tiểu Tân thật sự hiểu được hai từ báo ứng,

cũng đoán rằng bố mẹ mình vừa rồi cũng có tâm trạng như của cậu ta hiện tại.

“Bọn họ muốn trục lợi từ hôn nhân của tôi, để giúp bọn

họ phát triển chuyện làm ăn.” Tiểu Tân đã bỏ cuộc với ý định để Du Nhiên chủ

động hỏi thăm.

“Thật ra cô gái kia rất phong cách, lấy làm vợ cũng

không tệ.” Lời Du Nhiên nói chính là lời nói thật.

“Cô ấy tốt, nhưng tôi cố tình không thích.” Tiểu Tân

rót một chén rượu, tự uống một mình.

“Vậy cậu thích người thế nào?” Du Nhiên giơ ra cái chén

trong tay, ý bảo cậu ta rót đầy.

“Tôi thích…” Tiểu Tân liếc mắt nhìn Du Nhiên, một lúc

lâu sau mới lộ ra một nụ cười nhạt: “Ngực lớn, chân dài, cằm nhọn, tóc ngắn,

tính cách dịu dàng, nhã nhặn.”

Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ, rất biết mình biết ta mà

nói: “Vậy chính là người hoàn toàn trái ngược với tôi.”

Tiểu Tân cười, không nói gì.

“Được rồi, chỉ cần nói vậy là được, cậu cần gì phải

chán ghét bố mẹ mình như thế?” Du Nhiên hỏi.

“Thật ra từ nhỏ đến giờ, thời gian tôi ở chung với bọn

họ không nhiều, cơ bản tôi là do ông nội tôi nuôi lớn.” Tiểu Tân bắt đầu hồi

tưởng: “Bố mẹ tôi là sự kết hợp dựa trên hôn nhân chính trị, hai người tuy đã

kết hôn nhưng vẫn có niềm vui riêng của mình, thỉnh thoảng ở chung một chỗ cũng

chỉ để nói chuyện làm ăn. Bọn họ đều không chịu bị thiệt thòi, ngay cả tình cảm

cũng tính toán từng chút một. Tôi thừa nhận tôi bất hiếu, nhưng bọn họ đối với

tôi cũng không có tình yêu. Nhớ khi còn bé, ông nội quy định mỗi tháng bọn họ

phải đưa tôi tới công viên trò chơi chơi một lần, thuận tiện tăng tình cảm cha

con, mẹ con, nhưng bọn họ sợ phiền phức nên đã hẹn trước, mỗi người cứ cách

tháng lại đưa tôi ra ngoài. Có một lần, bố tôi và cô nàng thứ ký thứ năm của

ông ta đang quấn lấy nhau, không thoát ra được, nên gọi cho mẹ tôi, bảo bà giúp

ông ta một lần, đến giờ tôi còn nhớ kỹ đoạn đối thoại lúc đó của bọn họ.”

“ “Tháng sau và tháng sau nữa tôi sẽ đưa nó đi, còn

không được sao?”, “Ngày mai tôi đã hẹn bạn đi mua sắm rồi, lấy đâu ra thời

gian? Đến lượt anh thì làm đi, đừng tìm tôi”, “Cô đã nói vậy, tôi sẽ vứt nó ở

nhà”, “Vứt thì vứt đi, cũng chẳng phải con của một mình tôi, ngày đó tôi đã

không muốn sinh, đều tại nhà anh ép tôi, còn nói chỉ cần tôi sinh bọn họ sẽ có

trách nhiệm nuôi dưỡng, kết quả thì sao? Lúc thì họp gia đình, lúc lại muốn tôi

dẫn nó đi chơi, lúc nào cũng làm lỡ thời gian của tôi”, “Này này, làm như tôi

xin cô sinh nó không bằng, tôi còn chưa chơi đủ, tôi cũng không muốn có con, có

trách thì trách bố tôi đi”.” Tiểu Tân vốn là một người tâm trạng rất rõ ràng, giống

như một bức tranh dày đặc màu sắc nhưng được phân khối rõ ràng, nhưng lúc này,

cậu ta hạ thấp tầm mắt, trong đôi mắt có rất nhiều cô đơn: “Lúc đó, tôi đứng

ngoài cửa thư phòng, nghe thấy rõ ràng những lời này, thì ra, đối với bọn họ,

tôi chỉ là một sự trói buộc. Từ lúc đó, tôi không bao giờ muốn ra ngoài với bọn

họ nữa, ông nội cũng bỏ ý định đó, còn bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều… Đây là

gia đình của tôi, một gia đình không bình thường.”

Du Nhiên đã dừng đũa từ lâu, chờ Tiểu Tân nói xong, cô

vươn tay, xoa đầu cậu ta, chân thành nói một câu.

“Có thể gặp một người còn thảm hơn tôi…. Chị đây thật

sự thỏa mãn.”

Quá trình biến hóa của lông mày Tiểu Tân:

"╰ ╯ "

"— — "

"╯╰ "

Đã biết cô nàng này vô tâm, vô đạo đức từ lâu, Tiểu

Tân chấp nhận số phận mà thở dài, cúi đầu múc một bát canh ba ba hầm với gà.

Đang múc, cậu ta bỗng nghe Du Nhiên nhẹ giọng gọi tên

mình, là tên thật: “Long Tường.”

“Ừ?” Tiểu Tân lười biếng đáp, không muốn nói chuyện.

Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Nếu ngày nào đó cậu muốn đi

công viên trò chơi, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cậu đi.”

Nghe vậy, bàn tay Tiểu Tân dừng lại một chút, cậu ta

vẫn cúi đầu, nước canh trong bát phản chiếu cái bóng của đôi mắt cậu ta, lay

động không rõ.

Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn thấy đôi mắt trong bát

canh cong lên như đang cười.

Tiểu Tân uống bát canh, uống cạn nụ cười kia, trong

lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vững vàng.

“Được.”

Cậu ta cũng nhẹ giọn