
i số điện
thoại của Bạch Linh, nhưng máy ở trong tình trạng tắt máy.
“Thế nào? Không tin anh à?” Khóe miệng Cổ Thừa Viễn
hơi cong lên, coi như một nụ cười.
“Anh có tư cách khiến tôi tin tưởng sao?” Trong tình
huống như vậy, Du Nhiên cảm thấy nụ cười kia rất chói mắt.
“Nhưng em còn sự lựa chọn nào khác hay sao?” Cổ Thừa
Viễn ung dung nói: “Hiện giờ em không liên lạc được với bọn họ, hoàn toàn không
biết tình hình xác thực… Nếu anh nói, hiện giờ bố em đã ở thời khắc cuối cùng,
em có thể ung dung chạy đi chờ tàu hỏa sao?”
Nghe vậy, Du Nhiên ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt thể
hiện sự chấn động vì lời nói này của Cổ Thừa Viễn, cô cố gắng duy trì bình
tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run lên nhè nhẹ: “Anh nói dối.”
“Em hoàn toàn có thể thử xem.” Cổ Thừa Viễn cười nhạt,
nụ cười mang theo một cảm giác lành lạnh: “Nói không chừng, lại do dự nữa, ngay
cả nhìn mặt bố em lần cuối cũng không kịp đâu.”
Du Nhiên vừa sợ vừa hận, tức giận đến mức cả người run
run, đứng một lúc lâu rồi vẫn phải khuất phục, chuẩn bị lên xe theo Cổ Thừa
Viễn về nhà.
Cô nắm chặt hai tay, thân thể căng cứng thành một
đường cong khuất nhục.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi đưa cô đi.”
Du Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tân.
Tiểu Tân không thèm nhìn Cổ Thừa Viễn, trực tiếp nói
với Du Nhiên: “Đến đây đi, tôi gọi điện cho lái xe của ông nội tôi, bảo chú ấy
đưa chúng ta đi.”
Trong giờ phút này, Du Nhiên nghĩ, nếu đỉnh đầu Tiểu
Tân có một vòng tròn màu vàng sáng lấp lạnh, lại đeo thêm một đôi cánh nữa, cậu
ta sẽ biến thành thiên sứ.
Hiệu suất làm việc của Tiểu Tân rất nhanh, không lâu
sau lái xe đã tới cổng trường đón bọn họ.
Du Nhiên không để ý tới Cổ Thừa Viễn, trực tiếp lên
xe.
“Anh ta ở phía sau chúng ta.” Trên đường cao tốc, sau
khi quay đầu lại kiểm tra, Tiểu Tân nói với Du Nhiên.
“Anh ta không có gì quan trọng.” Lúc này Du Nhiên đã
không có tâm trí để suy nghĩ chuyện khác nữa, ý nghĩ của cô chỉ hướng về bệnh
tình của bố.
Thân thể bố cô luôn rất tốt, sao lại đột nhiên sinh
bệnh, lẽ nào, đúng như Cổ Thừa Viễn nói…
Nghĩ vậy, trái tim Du Nhiên giống như biết thành một
cái khăn mặt, bị người ta vắt chặt.
Đầu ngón tay của cô giống như vừa rút từ trong băng
ra, cứng nhắc lạnh lẽo.
Sau đó, nhiệt độ của đồng loại chạm vào tay cô, khiến
thân thể căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu Tân cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện
gì, rất nhanh sẽ tới nơi thôi, bình tĩnh lại, chỉ có thể xử lý tốt bản thân mới
có thể quay về giúp đỡ bố mẹ, chứ không phải cho bọn họ thêm phiền.”
Trong khi lạnh lẽo nhất, một chút ấm áp là thứ vô cùng
đáng quý, Du Nhiên nghe Tiểu Tân nói, trái tim lặng lẽ lắng xuống.
Đúng vậy, chính mình lúc này hẳn phải kiên cường lên.
Dưới sự che chở của bố mẹ, cô có thể vui vẻ trải qua
hai mươi năm, còn bây giờ chính là lúc cô phải che chở bố mẹ.
Du Nhiên nắm chặt tay Tiểu Tân, tìm kiếm một chút sức
mạnh từ lòng bàn tay ấm áp của cậu ta.
Trong giờ phút này, lần đầu tiên cô cảm giác được,
Tiểu Tân không phải lúc nào cũng là Tiểu Tân.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng
phải kết thúc.
Tới trước bệnh viện mà Cổ Thừa Viễn nói, Du Nhiên nhảy
xuống xe, chạy ào vào, vội vàng hỏi y tá, đúng lúc này, khóe mắt cô thoáng nhìn
thấy mẹ Bạch Linh ra khỏi thang máy.
Nhìn thấy Du Nhiên, Bạch Linh cảm thấy rất bất ngờ:
“Du Nhiên, sao con lại ở đây?”
“Bố đâu? Mẹ, bố thế nào rồi?” Du Nhiên lòng nóng như
lửa đốt, vội vàng xông lên hỏi.
“Còn ở trong phòng phẫu thuật, sao con biết bố phải
nằm viện?” Bạch Linh hỏi.
Nhưng Du Nhiên đã không nghe thấy câu hỏi của mẹ nữa,
trong đầu cô chỉ muốn nghe chính mẹ cô nói về bệnh tình của bố: “Rốt cuộc bố bị
bệnh gì? Vì sao đột nhiên lại ngã bệnh, phẫu thuật có nguy hiểm không? Con cùng
nhóm máu với bố, có thể truyền máu cho bố.”
“Thật ra, bố con đang làm…” Một câu nói của Bạch Linh
khiến xung quanh yên tĩnh lại: “Phẫu thuật trĩ.”
Trĩ…
Du Nhiên cảm thấy toàn bộ hình ảnh lúc này là một đàn
quạ đen đáng yêu bay ngang qua, kéo theo phía sau là một sự im lặng tuyệt đối.
Tiểu Tân cảm giác sau gáy chính mình và Du Nhiên toát
ra một tầng mồ hôi hột.
“Bố con vốn có bệnh này, bình thường tương đối chú ý
vấn đề ăn uống, nhưng hôm qua ông ấy ra ngoài với bạn, không nhịn được, ăn cay,
lại uống rất nhiều rượu, vì vậy sáng nay tái phát, đau đến mức không ngồi
được.” Bạch Linh nhã nhặn cười cười: “Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi, không có
gì đáng lo cả.”
Trong đầu Du Nhiên bắt đầu hiện ra bộ dạng cha già
ngồi trên bồn cầu, đau đến mức gào khóc thảm thiết.
Kết quả buồn cười này khiến Du Nhiên yên tâm lại. Phải
đến lúc này, cô mới cảm thấy máu trong cơ thể có thể chảy một lần nữa.
“Làm thế nào con biết chuyện này?”
Câu hỏi của Bạch Linh khiến Du Nhiên phục hồi tinh
thần, cô lập tức hỏi ngược lại: “Mẹ, vì sao mẹ không mở máy?”
“Không mở máy?” Bạch Linh lấy điện thoại từ trong túi
xách ra, lẩm bẩm nói: “A, thật sự tắt máy rồi, chẳng lẽ sáng nay khi Thừa Viễn
giúp mẹ sửa giờ đã không cẩn thận ấn vào phím tắt?”
Cổ Thừa Viễ