
ằng, Bạch Linh rời khỏi ông
ta đều do lỗi của Cổ Thừa Viễn, cứ hai ba ngày ông ta lại đánh chửi Cổ Thừa
Viễn.
Thậm chí có một lần, Cổ Chí dìm đầu Cổ Thừa Viễn vào
trong nước, khi Cổ Thừa Viễn không thở được nữa mới buông tay.
“Mẹ biết Thừa Viễn rất khổ, nhưng mẹ chưa từng nghĩ
rằng Thừa Viễn sẽ hận mẹ như thế.” Bạch Linh lẩm bẩm: “Mẹ còn chưa từng nghĩ
rằng, chuyện đó là một sự bỏ rơi đầy tàn khốc với Thừa Viễn. Càng không ngờ
rằng thằng bé sẽ trút nỗi hận lên người con.”
“Không có việc gì, mẹ, đều đã qua rồi.” Du Nhiên nhẹ
giọng nói: “Đều đã qua rồi.”
Sau khi mọi việc kết thúc, Du Nhiên và Tiểu Tân trở về
trường.
Trên xe, Du Nhiên một mực im lặng, giống như đang suy
nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ đến bất cứ chuyện gì.
Khi xe tới khu náo nhiệt, Tiểu Tân bỗng bảo lái xe
dừng lại trước một quán bar, trước khi Du Nhiên kịp phản ứng lại đã kéo cô
xuống xe.
Rất nhanh, Du Nhiên đã ngồi trên ghế, trước mặt để rất
nhiều rượu.
“Uống đi.” Tiểu Tân nói.
Du Nhiên dừng lại một chút, sau đó, bắt đầu uống từng
chén một.
Uống rượu, uống đến một mức độ nhất định sẽ khiến cho
người ta vui vẻ, thế nhưng hôm nay, Du Nhiên uống rượu như uống nước lã, vậy mà
không cách nào uống đến cảnh giới đó.
Càng uống, càng cảm thấy buồn khổ.
Cuối cùng, là Tiểu Tân cầm lại bàn tay đang liên tục
rót rượu của cô.
“Vì sao không cho tôi uống nữa?” Du Nhiên hỏi.
“Cô sẽ say.” Tiểu Tân nói.
“Nếu không phải muốn say thì uống rượu làm gì?” Du
Nhiên cảm thấy Tiểu Tân nói thật buồn cười.
“Say, những ký ức không vui vẫn sẽ còn lại đến ngày
mai.” Tiểu Tân nói: “Vậy vô ích, trừ khi… nói tất cả mọi chuyện ra.”
“Có một số việc, là nói không nên lời.” Du Nhiên lắc
đầu: “Thật sự, nói không nên lời.”
“Nếu vậy, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó đi.” Tiểu Tân
hạ thấp yêu cầu.
“Nghĩ đến cái gì?” Du Nhiên bỗng nhiên cười phá lên
như phát điên: “Điều tôi nghĩ đến chỉ là… tôi thật xui xẻo.”
“Thật đấy, tôi thật xui xẻo, vì sao thế giới nhiều
người như vậy, bọn có cứ nhất định phải tìm đến tôi?”
“Thật sự bởi vì nhìn tôi có vẻ rất biết chịu đựng sao?
Lúc nào cũng có thể sống lại, mang lại cho bọn họ nguồn lạc thú vô tận?”
“Xem ra tôi nên yếu đuối một chút, ít nhất cũng phải
vờ như yếu đuối một chút, nếu như vậy, có lẽ tôi sẽ không bị thương nhiều như
thế, đúng không?”
“Tôi hận bọn họ, tôi hận từng người bọn họ.”
“Thế nhưng, cậu có biết vì sao tôi lại buồn phiền như
thế không? Phía sau bọn họ, mỗi người đều có những chuyện cũ, cả đám đều thật
bi thảm.”
“Đúng vậy, bọn họ đều rất đáng thương, tôi cũng rất
đáng thương, như vậy, ai nên hận ai đây?”
“Thế giới này, rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Vì sao liên tục hai lần tôi đều bị lừa? Tôi ngu ngốc
như vậy sao?”
“Nghĩ lại đều là lỗi của tôi, là lỗi của bản thân tôi,
tôi không biết cách nhìn người, cũng không có khả năng nhìn lại lần thứ hai.”
“Đúng vậy, là lỗi của tôi, nhất định là lỗi của tôi.”
“Tôi không dám nữa, không còn đủ dũng khí để tin tưởng
tình yêu nữa, chuyện đó đều là gạt người, đều là những thứ do những người buồn
chán tự biên tập ra để giết thời gian.”
“Đúng vậy, tôi không bao giờ tin nữa, vĩnh viễn, vĩnh
viễn sẽ không tin nữa.”
Dưới ánh đèn lắc lư lay động rất nhanh, Du Nhiên vùi
đầu vào cánh tay.
Con mẹ nó cái gì mà nam hoan nữ ái, đều là phí thời
gian, có thời gian rảnh không bằng ngủ cho đã mắt.
Ít nhất ngủ, trái tim sẽ không bị tổn thương.
Trong tiếng nhạc ầm ỹ, giọng nói của Tiểu Tân trầm
tĩnh truyền đến: “Có câu quá tam ba bận.”
Du Nhiên cười mỉa: “Còn gặp loại chuyện này lần thứ
ba, mạng nhỏ của tôi sẽ không còn.”
“Ít nhất cũng phải thử một lần cuối cùng.” Giọng nói
của Tiểu Tân rất gần tai Du Nhiên.
Du Nhiên lắc đầu, thật chậm, mang theo chút men say.
“Lúc này, cô cứ ngồi tại chỗ, chỉ cần ngồi tại chỗ,
chờ người đến yêu cô là được rồi.” Tiểu Tân nói.
“Đợi đến lúc tóc bạc, sẽ có ai đến không?” Du Nhiên
bật cười.
“Sẽ có.” Giọng nói của Tiểu Tân có một sự dịu dàng
chưa từng có, trong cùng một thời khắc đó, cậu ta cầm lấy tay Du Nhiên: “Tôi đã
đến.”
Dưới ánh đèn, tất cả mọi thứ dường như đang lắc lư.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một thế giới không ổn
định như thế.
Thế nhưng, ánh mắt Tiểu Tân lại là thứ vững chắc và
kiên định duy nhất trong thế giới lay động này.
“Lý Du Nhiên, tôi thích em.” Cậu ta đã nói như vậy với
cô.
Trong giờ phút này, Du Nhiên bỗng nhớ tới một người
nào đó từng cảnh báo cô không nên uống quá nhiều rượu.
Đây là bài học thứ mười tám mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên – Uống rượu, là rất dễ uống ra tình cảm.
Dưới ánh đèn vừa mờ ảo vừa hỗn loạn, Tiểu Tân đã quay
sang nói với cô rằng: “Lý Du Nhiên, tôi thích em.”
Ánh mắt cậu ta thật kiên định, lời nói của cậu ta cũng
thật kiên định, bàn tay cậu ta nắm lấy tay cô, cũng kiên định.
Du Nhiên nhìn cậu ta đủ một phút, sau đó… “rầm” một
tiếng ngã lên bàn, vùi đầu vào giữa hai tay.
Lông mày của Tiểu Tân gần như biến thành hình dạng
giống gân xanh trên trán, lên xuống như những cuộn sóng, giống như có thủy quái
đi dạo dưới đó.
“Lý