
ở nên nặng nề, ẩm ướt.
Quá trình này, tốc độ của nó nhanh hơn khi Du Nhiên cố
gắng đứng dậy.
Bởi vì Du Nhiên đứng dậy nên vết thương hoàn toàn bị
rách ra, máu, dưới ánh sáng mờ mờ, giống như biến thành một màu đen bắt mắt.
Dần dần, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Du Nhiên không lảng tránh, mà nhìn thẳng vào màu đỏ
của máu ở trước mặt, cô trầm lặng nói: “Khuất Vân, tôi phải đi, bởi vì giữa
chúng ta đã không còn quan hệ nào như thế nữa, hiện giờ, tôi chỉ là sinh viên
của anh, còn anh là thầy giáo của tôi, không có gì hơn, đúng vậy, không hơn.”
Du Nhiên phải rời đi, không phải vì cô còn đang giận
dỗi, cũng không phải vì còn hận Khuất Vân, lại càng không phải vì trừng phạt
Khuất Vân.
Rời đi, là cách để cô chịu trách nhiệm cho trái tim
của mình, cho thời gian của mình.
Cô phải đi.
Những ngón tay trắng nõn rời khỏi lòng bàn tay của
Khuất Vân, mang theo niềm tin vững chắc nhất, rời đi.
Không có bất cứ do dự nào, Du Nhiên đi ra khỏi phòng
bệnh, không quay đầu lại nhìn Khuất Vân vẫn duy trì tư thế quỳ một chân xuống sàn
nhà, không nhìn đến vết thương đang chảy máu đầm đìa của anh… Không hề quay lại
nhìn quá khứ giữa bọn họ.
Không dứt khoát, quá buồn bực, Du Nhiên sẽ không cho
phép mình làm chuyện này.
“Có phải tôi rất lạnh lùng không?” Trong phòng sinh
hoạt nhóm, Du Nhiên hỏi Tiểu Tân như vậy.
Giống như bình thường, bọn họ là hai người ra về sau
cùng.
Du Nhiên ngồi trên mép sân khấu, hai chân buông thõng
xuống dưới, lơ lửng trong không trung, một đôi giày màu hồng đung đưa.
Cô giơ tay, ném một chai bia rỗng không vào thùng rác
bên cạnh.
Tiểu Tân đứng dưới sân khấu, chậm rãi uống chai bia
của mình, không lên tiếng.
“Hỏi cậu đấy?’ Thấy cậu ta một lúc lâu vẫn không trả
lời, Du Nhiên giơ chân, đạp cậu ta một cái.
Tiểu Tân liếc mắt, khóe mắt hiện lên một ánh sáng sắc
bén, sau đó, cậu ta dùng tốc độ ánh sáng… cướp lấy chiếc giày kia của Du Nhiên,
cũng giơ tay ném vào đống rác.
Du Nhiên đành phải nhảy lò cò một chân, chạy đi nhặt
giày về.
“Tiểu Tân, cậu cũng không phải đàn bà, sao lại nhỏ mọn
như thế.” Du Nhiên thở dài một hơi.
Tiểu Tân vẫn uống bia, không để ý tới cô.
Du Nhiên không trở lại sân khấu mà đứng cạnh Tiểu Tân,
nhẹ giọng nói: “Nghe nói, xương của anh ấy thật sự có vấn đề, bây giờ còn đang
nằm viện.”
“Nếu nhớ mong như vậy thì đi thăm đi.” Tiểu Tân cầm
chai bia trong tay, một hơi uống cạn.
“Cậu cũng không phải không biết tính cách tôi, chỉ
thích dài dòng vài câu thôi, nếu thật sự muốn đi, nếu thật sự có thể đi, thì đã
đi từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?” Du Nhiên ngửa cổ, nhìn ngọn đèn
trên đỉnh sân khấu, quá chói mắt, nhìn lâu, mắt bắt đầu hoa lên.
“Vậy sao?” Tiểu Tân giống như lơ đãng đáp lại một
tiếng, một lúc lâu sau lại hỏi: “Cô còn… tình cảm với anh ta phải không?”
“Có lẽ, còn một ít day dứt trước đây, nhưng trong lòng
cũng hiểu, không thể lại dính tới anh ấy nữa, tuyệt đối không thể… Giống như ma
túy, tuy rất kích thích, nhưng chỉ cần dính vào là sẽ mất hết tất cả.” Du Nhiên
nhắm mắt lại: “Nói thật đi, bề ngoài anh ấy nhìn thật sướng mắt, không phải
sao?”
“Có sao?” Tiểu Tân mở thêm một chai bia nữa, uống ngay
tại chỗ.
“Lẽ nào khi nhìn anh ấy, cậu không có cảm giác muốn
xông lên xé rách quần áo của anh ấy, rồi đẩy ngã anh ấy, giải quyết ngay tại
chỗ hết lần này đến lần khác sao?” Du Nhiên lộ ra một vẻ mặt say sưa.
Lông mày Tiểu Tân lại dựng ngược lên: “Sao tôi có thể
có loại cảm giác này với một người đàn ông cơ chứ!!!”
“Vậy thật quá đáng tiếc.” Du Nhiên nhún vai: “Khuất
Vân từng nói cho tôi biết anh ấy muốn tận tay sờ sờ cái mông cong của cậu đấy.”
Tiểu Tân: “…”
Du Nhiên: “Nhìn dáng vẻ của cậu giống như đang mừng
thầm.”
Tiểu Tân: “…”
Du Nhiên: “Tôi nên biết từ lâu là cậu có ý với anh ấy
mới đúng, chẳng trách lúc đó suốt ngày nhắm vào tôi, thì ra vì yêu mà sinh
hận.”
Tiểu Tân: “…”
Trường học không có Khuất Vân thật sự yên lặng, Du
Nhiên tận tình hưởng thụ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa mới tiễn một con lang,
lại phải đón một con sói – Cổ Thừa Viễn tới.
Anh ta tới thẳng cửa ký túc xá, lái một cái xe đắt tiền,
hơn nữa bên cạnh cái xe còn có một người đàn ông tuấn tú cao lớn, gần như hấp
dẫn sự chú ý của tất cả sinh viên.
Du Nhiên đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa, dù sao
đã giết một Khuất Vân, cũng không sợ phải giết thêm một Cổ Thừa Viễn nữa.
Vì vậy, Du Nhiên trực tiếp đi tới, nói thẳng vào vấn
đề: “Ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia, tất cả cuối tuần, cả tháng sau, tâm
trạng tôi đều không tốt. Nếu anh không muốn mặt mình phải băng bó lần thứ hai,
mời ra về.”
Cổ Thừa Viễn tựa ở cửa xe, hai tay đút vào túi quần,
chậm rãi nói một câu: “Bố em phải phẫu thuật, mẹ bảo anh tới đón em về.”
Du Nhiên chấn động toàn thân, lập tức hỏi: “Bố tôi bị
làm sao? Bệnh tình có nghiêm trọng không?”
Cổ Thừa Viễn mở cửa xe, nói: “Em cứ về rồi sẽ biết.”
Du Nhiên bước tới trước một bước, nhưng ngay sau đó
lại dừng lại.
Bởi vì cô bỗng nghĩ, rất có thể đây là quỷ kế của Cổ
Thừa Viễn để lừa cô.
Vì vậy, Du Nhiên lập tức lấy di động ra, gọ