
Trò chơi tạm dừng, Khuất Vân cũng khôi phục lại dáng
vẻ người tốt, cầm lấy cái cốc trên tủ đầu giường đưa cho Du Nhiên.
Du Nhiên uống rất chậm, rồi lại chậm rãi hỏi thăm: “Vì
sao chỉ có một mình anh, những bạn khác đâu?”
“Vì sáng nay có hai lớp học quan trọng nên tôi để bọn
họ về học trước, nhưng giờ đã là buổi trưa, nếu em làm người đủ tốt, bọn họ
chắc cũng sắp tới rồi.” Khuất Vân nói.
Dòng nước trong vắt bắt đầu cuộn tròn, kêu “òng ọc”
trong bụng Du Nhiên, ánh mắt cô nàng bắt đầu hiện lên vẻ gian xảo.
Ngoài cửa vang lên một loạt bước chân, càng ngày càng
gần.
“Hình như em có chuyện muốn nói với tôi.” Khuất Vân
nhìn ra ánh mắt của cô nàng.
“Tôi muốn nói, bọn họ tới rồi.” Du Nhiên trả lời.
“Điều em muốn nói hình như không phải cái này.” Khuất
Vân híp mắt, khiến cho độ cong trên đôi mắt càng mê người.
Du Nhiên cười mà không đáp, chỉ là, đôi mắt kia cong
cong vô cùng giống một con mèo.
Khi những tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng
bệnh, Du Nhiên bỏ cái cốc xuống, bĩu môi, cẩn thận dùng sức, một cột nước trong
suốt cứ thể phun thẳng tắp vào… quần Khuất Vân.
Chỗ đó ướt nhẹp, rất bất nhã, cộng với tình hình hiện
tại còn chứa thêm nhiều ý nghĩ không thuần khiết.
Mà khi ba người bạn cùng phòng của Du Nhiên đi vào
phòng bệnh, nhìn thấy, chính là một Khuất Vân như vậy.
Còn Du Nhiên, đang dùng chăn quấn lấy thân thể, đôi
mắt thuần khiết, vô tội.
Trận phản chiến này, Du Nhiên đánh vô cùng vang dội.
Trái Đất lại không ngừng quay, quay, quay trên trục
của nó, đảo mắt một cái, đã đến cuối kỳ.
Phải đến lúc này mọi người mới ý thức được mình là
sinh viên, người người cầm đề cương vùi đầu ôn tập.
Lúc này, Du Nhiên cũng có chút lo lắng, do sắp xếp
chương trình học, cuối kỳ Du Nhiên phải thi sáu môn, toàn bộ là đề đóng.
Tính thời gian đã không còn kịp, khả năng của Du Nhiên
lại hữu hạn, bí quá hóa liều, cô nàng vô cùng không có chí khí mà quyết định bỏ
qua môn triết học Các Mác, làm phao cứu hộ.
Học sinh không xem tài liệu không phải học sinh thật
sự, từ nhỏ đến lớn, số lần Du Nhiên dựa vào tài liệu nhiều không đếm xuể, đã
tổng kết được kinh nghiệm vô cùng phong phú, tâm lý khi lén nhìn tài liệu trong
phòng thi cũng vô cùng vững vàng.
Đôi mắt lại đảo một vòng, ngày thi Mác đã tới, Du Nhiên
ngồi trên vị trí quy định, giống y như tên của cô nàng, nhàn nhã, tự nhiên thò
tay vào túi quần, móc ra một tờ giấy kín chữ, viết toàn trọng điểm, thả tay,
trang giấy như có mắt, tự bay xuống dưới chân cô nàng.
Du Nhiên nhấc chân, nhẹ nhàng giẫm lên, cố định nó vào
một chỗ, cúi đầu nhìn. Tuy chữ viết rất nhỏ, nhưng với thị lực 11/10 của Du
Nhiên, cô nàng có thể thấy từng chữ rất rõ ràng.
Du Nhiên đã dựa vào khả năng trời cho này bình yên
vượt qua rất nhiều cuộc thi mạo hiểm, lần này, cô nàng cho rằng mình cũng có
thể vượt qua bình yên vô sự.
Nhưng Du Nhiên đã quên, từ ngày cô gặp Khuất Vân, rất
nhiều chuyện đã không còn như trước nữa.
Khuất Vân, chính là một trong những giám thị trong kỳ
thi lần này.
Mà điều khiến Du Nhiên đau đớn chính là, anh ta cứ
đứng bên cạnh cô, cứ đứng như thế.
Du Nhiên không có cách nào làm được điều gì mờ ám, cô
nàng chỉ có thể giấu kín tờ giấy dưới giày.
Khuất Vân không nhìn thấy tờ giấy, giống như vậy, Du
Nhiên cũng không nhìn thấy tờ giấy.
Có thể tưởng tượng được, Du Nhiên trượt.
Những trường khác phải đến ngày nghỉ mới thông báo
thành tích, nhưng trường của Du Nhiên lần nào cũng thông báo trước cho những
sinh viên bị trượt môn, mục đích là khiến cho bọn họ trải qua kỳ nghỉ trong đau
khổ và hối hận, cũng để chuẩn bị học kỳ tiếp theo học lại.
Du Nhiên nhìn tấm bảng thông báo, trên đó người ta
dùng bút lông viết tên của mình vừa đậm vừa rõ, còn có con số 42 điểm rất bắt
mắt, lúc này cô nàng mới vô cùng xấu hổ, xoay người, cúi đầu lẩn trốn.
Vừa mới xoay người, chóp mũi đã va vào lồng ngực của
một người.
Một lồng ngực cứng rắn, không cần phải nói, chắc chắn
là của Khuất Vân.
Cô ngẩng đầu, thấy Khuất Vân cười vô cùng thâm sâu, ẩn
ý: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, kỳ sau, chúng ta lại tiếp tục nhé.”
Nhìn nụ cười của anh ta, hàm răng Du Nhiên cảm thấy
hơi ngứa, cô vô cùng muốn… cắn chết anh ta.
Nhưng ăn thịt người là phạm pháp, Du Nhiên thở dài,
tiếp tục cúi đầu, mất hồn quay về ký túc xá, thu dọn đồ đạc về nhà.
Đó là bài học thứ ba mà Khuất Vân dạy cho
Du Nhiên – Trả thù là không có điểm dừng.
Mang theo ký ức đau khổ, Du Nhiên về nhà nghỉ hè.
Thật ra, nhà Du Nhiên ở ngay thành phố bên cạnh, chỉ
cần đi tàu hỏa một tiếng là có thể về đến nhà, thật gần.
Ở nhà thật tốt, khi Du Nhiên về đến nhà, hết ăn lại
ngủ, nỗi đau vì bị trượt đã hòa tan được một ít.
Nhưng về tới nhà được một tuần, mông còn chưa ngồi
nóng chỗ, mẹ Du Nhiên, Bạch Linh, vô tình nói ra một câu trong bữa trưa: “Nếu
ngày mai không có việc gì thì đi đón máy bay cùng mẹ đi, Thừa Viễn sắp trở về.”
Du Nhiên cúi đầu, nhìn hạt cơm trong bát, từng hạt,
mịn màng tròn trịa, nhìn lâu, chúng lại quấn lấy nhau thành một khối.
Cầm đũa đảo đám cơm trắng trong bát, Du Nh