
iên nói: “Bố
mẹ bạn con ra ngoài du lịch, một mình cô ấy ở nhà rất sợ, bảo con sang ở cùng…
Mẹ, một mình mẹ đi đón là được rồi.”
Bạch Linh thở dài, giống như tự nói với bản thân:”Mẹ
nhớ khi còn bé các con rất thân thiết.”
Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đếm hạt cơm, khi còn bé… Khi
đó, tất nhiên chuyện gì cũng tốt.
Nếu Thừa Viễn đã về, Du Nhiên nhất định phải đi, hơn
nữa, còn phải đi thật xa.
Vì vậy, Du Nhiên xách ba lô lên, buổi chiều cùng ngày
đã chạy về thành phố, nơi có trường học.
Vốn muốn tùy tiện tìm một bạn học nương tựa vài hôm,
ai ngờ những bạn học thân thuộc đều đã đi du lịch, Du Nhiên đành phải rơi vào
hoàn cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Ở trong khách sạn ba ngày, túi tiền của Du Nhiên đã
gần như thấy đáy.
Hiện giờ, Du Nhiên đã lâm vào bước đường cùng, nghe
nói Thừa Viễn còn đang ở nhà cô, cô tạm thời không thể trở về, nhưng nếu tiếp
tục thế này, cô nhất định sẽ chết đói ở đầu đường.
Tiếp tục do dự hai ngày, toàn bộ tiền trên người Du
Nhiên đã tiêu sạch bách, lần này thật sự là “sơn cùng thủy tận”.
Để tiết kiệm, Du Nhiên đi tới siêu thị, định bụng mua
ba gói mì ăn liền, cố gắng vượt qua ba ngày.
Đương nhiên, vẫn thói quen cũ, Du Nhiên đi thẳng tới
giá để mì thịt bò hầm cà chua.
Ngay khi cô vươn tay định lấy gói mì, một cái tay khác
cũng làm động tác y hệt như vậy.
Ngón tay thon dài mà không yếu ớt, sạch sẽ lại tao
nhã, phẩm chất giống như bạch ngọc tự phát sáng.
Du Nhiên kinh ngạc đến mức lông mày suýt chút nữa bay
lên trời, chậm chạp ngẩng đầu, Du Nhiên nhìn thấy một người không thể quen hơn
được nữa – Khuất Vân.
Oan gia, quả nhiên ngõ hẹp.
Du Nhiên thầm kêu khổ.
Đang trong kỳ nghỉ, Khuất vân không đeo kính để che đi
cặp mắt yêu nghiệt kia, phong cách ăn mặc cũng thoải mái hơn, nói một cách dễ
hiểu, chính là càng đẹp trai hơn.
Lúc này, anh ta đang dùng cặp mắt quyến rũ kia nhìn Du
Nhiên, từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, từ xa tới gần, sau đó hỏi một vấn
đề mà Du Nhiên vô cùng khó trả lời: “Ngày nghỉ em không về nhà à?”
Không phải không về nhà, mà là từ nhà tới – đây là đáp
án cho vấn đề này, nhưng Du Nhiên không trả lời Khuất Vân, cô không muốn để anh
ta nhìn thấy sự chật vật của mình.
Nhưng cố tình sự việc lại không được như người ta hy
vọng, trong thời khắc vô cùng quan trọng này, cái bụng Du Nhiên lại một lần nữa
phản bội cô.
Ọc ọc ọc…
Lúc này, mặt Du Nhiên chỉ hơi hồng hồng, dù sao cũng
không phải lần đầu tiên mất mặt trước mặt Khuất Vân.
“Em đói bụng.” Khuất Vân trần thuật sự thật.
“…Đúng vậy.” Du Nhiên không còn hơi để phủ nhận nữa.
Tuy Du Nhiên có thù với Khuất Vân, nhưng cô không thừa
nhận cũng không được, Khuất Vân là một người rất thông minh. Thế nhưng khi nghe
được câu nói tiếp theo của Khuất Vân, Du Nhiên vẫn thầm cảm thấy thật đáng sợ.
Khuất Vân vừa chọn mì vừa thản nhiên hỏi: “Tôi đoán,
em không có chỗ nào để đi?”
“Tôi đoán…” Du Nhiên nói: “Anh là ác ma.”
“Em là học sinh của ác ma.” Khuất Vân nói.
“Thì sao? Tiếc là cho tới giờ tôi chưa từng thừa
nhận.” Du Nhiên cố gắng giữ vững trận địa cuối cùng.
Nhìn nghiêng Khuất Vân rất đẹp, lông mi thật dài, làm
cho người ta sinh ra cảm giác muốn đưa tay sờ, lúc này, anh đột nhiên quay đầu
lại, nói: “Hình như em chưa từng gọi tôi là thầy giáo… Tới đây, gọi một tiếng
thử coi.”
Du Nhiên khinh miệt nhìn lại: “Anh giết tôi đi.”
Khuất Vân đương nhiên không giết Du Nhiên, anh ta chỉ
nói một câu: “Gọi đi, tôi mời em ăn.”
Du Nhiên hiểu, mạng sống chỉ có một, vì vậy, cô nàng
gần như nói mà không cần nghĩ: “Thầy, em muốn ăn lẩu.”
Khuất Vân mỉm cười, rồi lại mỉm cười, cặp mắt quyến rũ
lại càng thêm thon dài, anh vươn tay xen vào trong tóc Du Nhiên, tỉnh bơ xoa
xoa: “Ngoan.”
Du Nhiên phỉ nhổ chính mình lúc này, nhưng giữa tôn
nghiêm và cái bụng, cô dứt khoát chọn cái sau.
Sau khi diễn xong một màn tình cảm thầy trò không mặn
không nhạt, Du Nhiên kéo Khuất Vân tới một quán lẩu.
Bởi vì người trả tiền là Khuất Vân, Du Nhiên cầm thực
đơn, điên cuồng gọi đồ ăn, sau khi đồ ăn được đưa lên, lại cắm cúi nhai nuốt,
cho đến khi dạ dày sắp căng đến nứt ra mới dừng đũa.
“Nói thật đi, mấy ngày rồi chưa ăn gì?” Khuất Vân hỏi.
“26 tiếng.” Du Nhiên ăn ngay nói thật.
“Tình trạng hiện giờ của em thật thảm hại.” Khuất Vân
gắp một miếng thịt bò mềm vào trong bát Du Nhiên.
“Quá khen.” Du Nhiên gắp miếng thịt bò lên, đặt sang
một bên.
Thứ mà dã thú nhã nhặn đưa vẫn nên cẩn thận một chút
tốt hơn.
“Theo tình huống hiện tại, hẳn là em cũng không có chỗ
ở?” Khuất Vân hỏi.
“Thông minh.” Du Nhiên tùy tiện đáp một tiếng.
Sau khi trả lời xong, Du Nhiên bỗng ngẩng đầu lên,
nhìn thẳng về phía Khuất Vân, hỏi: “Sẽ không phải là anh định… để tôi ở chỗ anh
đấy chứ?”
“Nếu em chịu xin lỗi tôi về những chuyện em đã làm
trong học kỳ vừa rồi, tôi sẽ cung cấp cho em chỗ dừng chân miễn phí.” Khuất Vân
ra điều kiện.
“Học kỳ vừa rồi tôi cũng bị anh hành hạ mà.” Du Nhiên
nói.
“Nhưng…” Đôi mắt Khuất Vân trong vắt như nước, nhẹ
nhàng liếc Du Nhiên một cái: “Tôi hành hạ em cũng sẽ hao tốn một phần sức