
”
“Cái đó thì không cần.” Du Nhiên vội vàng xua tay, lại
nói: “Đúng rồi, làm thế nào anh lại xuất hiện trên sân tennis, chỗ đó cũng đâu
phải đường về nhà anh?”
Khuất Vân để đồ ăn lên bàn, nhàn nhã nói: “Bởi vì toàn
trường đang đồn nhau, em đang bị Long Tường truy sát.”
Vừa dứt lời, Du Nhiên đã ôm lấy thắt lưng Khuất Vân từ
phía sau: “Vân, thì ra, anh cố ý tới chỗ em… Biết được chuyện đó, em rất muốn
lột sạch quần áo anh nha.”
Khi những lời này vừa ra khỏi miệng, một cái vuốt quỷ
đã thò vào vạt áo Khuất Vân, bắt đầu giở trò.
Vận may của Du Nhiên tương đối tốt, vừa sờ, đã sờ ngay
đến vị trí có màu anh đào kia, đây chính là cây anh đào của Khuất Vân, qua nơi
này sẽ không còn nơi nào khác, Du Nhiên thừa cơ nỗ lực vuốt ve.
Bởi vì quá mức nhập tâm, vì vậy cô nàng không phát
hiện ra mình đã bị Khuất Vân bế lên, di chuyển tới ban công.
Khi phục hồi lại tinh thần, Du Nhiên nhìn đám người
nhỏ như kiến dưới đất, vội vàng rút hai tay đang giở trò trong áo Khuất Vân ra,
ôm lấy cổ anh, liên tục cầu xin tha thứ.
“Biết sai chưa?” Khuất Vân liếc mắt nhìn cô, đặt cô
xuống.
“Biết sai rồi.” Du Nhiên gật đầu.
“Sai ở đâu?” Khuất Vân hỏi.
“Sai ở chỗ không tuân thủ quy tắc có qua có lại.” Nói
xong, Du Nhiên cởi một cúc áo ra, làm vẻ bi tráng nói: “Đến đi, thỏa thích làm
chuyện em đã làm với anh, em sẽ không phản kháng đâu!!!”
Khuất Vân: “…”
Sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân thành công khiến Du Nhiên
càng yêu Khuất Vân, bởi vậy, cô càng cố gắng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, hạ quyết
tâm phải qua bằng được.
Bởi vì Khuất Vân đã hứa với cô, chỉ cần cô qua, sẽ
đồng ý một điều kiện của cô.
Cuộc thi cấp sáu năm nay tổ chức vào ngày 23 tháng 12,
cách hiện tại chỉ còn hai tháng, Du Nhiên dồn sức ôn tập, còn chăm chỉ gấp mấy
lần năm thi vào đại học.
Khi đi học, khi thì cô ngẩng đầu nhìn bảng đen không
rời mắt, khi thì cô chăm chú cầm bút ghi chú, khiến ông thầy giáo già sắp về
hưu của trường cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau khi biết lúc đó cô đang đeo
tai nghe luyện nghe tiếng Anh, ông thầy giáo già giận đến mức bệnh tim tái
phát, về hưu sớm.
Khi tan học, cô chạy thẳng tới nhà Khuất Vân, trong
khi chen chúc trên xe buýt, vừa cầm tay vịn, vừa đọc từ mới cấp sáu viết trên
mu bàn tay, dáng vẻ con ngoan trò giỏi đó cũng phải khiến hai bà thím bên cạnh
đứng dậy nhường chỗ.
Tới nhà Khuất Vân, Du Nhiên lại nằm bò ra thảm, đặt
đồng hồ báo thức làm bài đọc, mỗi khi đồng hồ báo thức vang lên mà cô còn chưa
hoàn thành, cái đồng hộ đáng thương sẽ bị ném vào phòng bếp, bị dao chém thành
mảnh nhỏ. Khoảng thời gian đó, dao nhà Khuất Vân bị tôi luyện đến mức ngay cả
cắt đậu phụ cũng phải dùng đến một lực thật lớn.
Nói một cách ngắn gọn, Du Nhiên đã tẩu hỏa nhập ma,
thời gian ôn tập mỗi ngày căn bản vượt quá mười hai tiếng.
Để mình không buồn ngủ, Du Nhiên nghĩ ra đủ loại biện
pháp: thay nước uống bằng cà phê, buộc tóc vào ghế, dùng kim đâm vào đùi, thậm
chí có lần còn định nhét ớt vào mũi.
Ngay cả Khuất Vân cũng phải thừa nhận, nếu quay lại
thời chiến tranh, Du Nhiên sẽ là một chiến sĩ cách mạng có ý chí kiên định
không gì lay chuyển được.
Trong sự hối thúc đầy dằn vặt và tàn ác với chính
mình, cuối cùng Du Nhiên cũng thành công.
Tuy tháng ba năm sau mới có kết quả, nhưng cô nghiêm
túc đối chiếu đáp án, phát hiện lần này qua là cái chắc.
Du Nhiên hưng phấn đến mức tên mình là gì cũng quên
béng, chỉ nhớ duy nhất một điều, chính là bạn trai nhà mình tên Khuất Vân, và
cả lời hứa của anh.
“Anh nói chỉ cần em qua cấp sáu, sẽ làm cho em một
việc.”
“Sẽ không phải vì chuyện này em mới liều mạng thi qua
cấp sáu đấy chứ?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên cũng rất muốn khí thế nói với anh rằng không
phải như vậy, nhưng đáng tiếc, nếu có thể làm như vậy đã không phải Du Nhiên.
“Được rồi, rốt cuộc em muốn tôi làm gì, hoặc là, muốn
cái gì?” Khuất Vân nói.
“Rất đơn giản.” Du Nhiên nhấc mông lên, chậm rãi tới
gần Khuất Vân, cố gắng khiến anh mất cảnh giác.
“Tôi nghĩ, điều kiện tiên quyết phải là chuyện tôi có
đủ khả năng.” Khuất Vân nhìn thấy biểu hiện của Du Nhiên, biết rằng chuyện này
tuyệt đối không đơn giản.
“Yên tâm, anh chỉ cần động mồm động mép là được rồi.”
Vừa nói, Du Nhiên vừa di chuyển tới bên cạnh Khuất Vân, ngồi xuống, luồn tay
qua cánh tay anh: “Em muốn chính miệng anh nói với em một câu.”
“Nói cái gì?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên vùi mặt vào bờ vai anh, nói ra yêu cầu của
mình: “Em muốn chính miệng anh nói… Anh yêu em, còn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không
rời khỏi em.”
“Có ý gì?” Khuất Vân hỏi: “Những lời này không phải do
đàn ông tự nói sao?”
“Chờ anh chủ động nói với em những lời này, chẳng phải
sẽ đến ngày tận thế sao?” Du Nhiên kéo tay áo Khuất Vân: “Nói đi, chỉ một câu
như thế thôi, cũng chẳng phải đòi lấy mạng anh.”
“Cho dù nói, cũng phải chờ đến tháng ba năm sau, xác
định em thật sự qua cấp sáu mới được.” Khuất Vân lấy lùi để tiến.
“Anh vừa tự mình tính điểm cho em, dù thế nào cũng hơn
năm trăm điểm, tuyệt đối sẽ qua, Khuất Vân, anh không thể nuốt lời được!!!” Du
Nhiên tiếp tục kéo