
i tốt nghiệp từ trường quân đội sao?”
“Anh không tốt nghiệp? Vì sao? Lẽ nào bị kỷ luật gì?”
“Em đoán thử xem.”
Phần lớn thời gian Khuất Vân đều như thế, không bao
giờ trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ trừ khi chế nhạo câu hỏi của Du Nhiên. Nếu
không hỏi tiếp chứng tỏ chưa đủ cố gắng.
Nếu lại hỏi tiếp, Khuất Vân sẽ chuyển chủ đề câu
chuyện sang hướng khác.
“Gần đây có phải em nặng hơn không?”
“Hì hì, anh nhận ra rồi à? Gần đây mặc nhiều quần áo,
có thể che đi được, vì vậy mới ăn uống thoải mái một chút.”
“Nếu còn béo lên thì đừng nằm lên người tôi nữa.”
“Khuất Vân, em nghi ngờ anh không phải đàn ông.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng nghi ngờ em không phải con
gái.”
“Những lúc thế này, anh phải nói, không sao, béo béo
tròn tròn một chút mới đáng yêu mới đúng, sao có thể trả lời một câu làm tâm
hồn người ta tổn thương như thế?”
“Tôi tổn thương tâm hồn em, nhưng nếu em còn béo lên
nữa, thứ bị tổn thương chính là tim gan phèo phổi của tôi.”
“Có cần khoa trương vậy không? Không phải chỉ đè lên
một chút thôi sao?”
Vừa dứt lời, Khuất Vân dùng động tác nhanh nhẹn ôm lấy
Du Nhiên, lăn một vòng trên sô pha, hai người cùng nhau lăn.
Khuất Vân nhìn không mập, nhưng khung xương này, cơ
thể này quả thật đè đến mức Du Nhiên thở không nổi.
“Em thấy bị đè một chút như vậy có thoải mái không?”
Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên chỉ có thể cầu xin tha thứ, lúc này Khuất Vân
mới buông cô ra.
Bởi vậy, chủ đề câu chuyện lại lại chuyển sang một cái
khác.
“Vân à, anh…”
“Xưng hô như vậy khiến tôi có loại khát vọng muốn ném
em ra từ cửa sổ.”
“Vậy đổi cái khác, Vân Vân à, anh… Được rồi, em không
gọi nữa, đừng ném em!!!”
[*Toát mồ hôi* Mình hay gọi bạn ấy là
Vân Vân = ="'>
Từ trước cửa sổ, Du Nhiên dùng tứ chi bò về, tiếp tục
dựa vào lòng Khuất Vân: “Khuất Vân, anh từng thích ai chưa?”
“Tôi nhớ em đã từng hỏi vấn đề này.”
“Nhưng anh chưa chịu trả lời mà.”
“Vậy em nghĩ bây giờ tôi sẽ trả lời hay sao?”
“…”
Du Nhiên để cằm lên ngực Khuất Vân, ngón tay sờ dọc từ
trán anh xuống phía dưới, chơi đùa với cái mũi của anh.
“Em chỉ muốn biết, dáng vẻ khi anh yêu cuồng nhiệt là
như thế nào.”
“Vì sao lại có suy nghĩ này?”
“Bởi vì cho đến nay anh đều tỏ vẻ đối phó được với bất
cứ chuyện gì, giống như không quan tâm đến bất cứ ai… Em thật sự rất muốn biết,
khi anh kích động sẽ như thế nào.”
“Hiểu, cũng giống như tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ
yên tĩnh của em.”
“Đừng đánh trống lảng, mau trả lời đi, rốt cuộc anh đã
từng chủ động theo đuổi con gái hay chưa?”
“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa.”
“Anh thật không biết tích đức, em sẽ không ghen đâu,
nói đi mà.”
“Quá khứ, rất quan trọng sao?”
“Dù sao em cũng muốn hiểu về anh hơn, nói mau, nói
mau!”
“Cũng coi như… đã từng đi?”
“Chuyện khi nào, bề ngoài cô ấy thế nào? Là A hay D?
Kiểu mạnh mẽ hay thục nữ? Tính cách phóng khoáng hay lạnh lùng?”
“Tôi nhớ em nói mình sẽ không uống giấm chua.”
“Em đâu có uống.”
“Vậy bàn tay đang bóp cổ tôi là thế nào đây?”
“… Được, đợi lát nữa mới bóp, nói em biết, cô ấy có
đẹp không? Mà thôi, coi như em chưa hỏi, anh lúc nào cũng rất kén chọn, bạn gái
không phải đại mỹ nữ là không được, nhìn em là biết.”
“Du Nhiên… Đừng ép tôi nói ra những lời làm tổn thương
em.”
“Vậy anh câm miệng đi.”
“… Được.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“…”
“Sau đó?”
“…”
“Em hỏi anh, sau đó hai người thế nào? Vì sao không
trả lời?”
“Không phải em bảo tôi câm miệng sao?”
“… Nói mau, sau đó hai người thế nào?”
“Không phải chuyện gì cũng có sau đó.” Khuất Vân dùng
những lời này để kết thúc.
Tuy chỉ hỏi cho biết, tuy sẽ không uống giấm, tuy vẫn
biết trong cuộc đời một người đàn ông như Khuất Vân không thể chỉ có một mình
cô, nhưng nghe được sự tồn tại của cô gái kia, trong lòng Du Nhiên vẫn rất khó
chịu.
Nhưng cô không muốn bị Khuất Vân nhìn thấy vẻ nhỏ mọn
của bản thân, vì vậy hôm nay Du Nhiên quyết định không tới nhà anh.
Ăn cơm tối xong, Du Nhiên cầm sách định tới phòng tự
học, khu phòng học và khu phòng ngủ cách nhau một sân bóng rổ, để tiết kiệm
thời gian, Du Nhiên đi đường tắt, băng qua sân bóng rổ.
Đang đi được nửa đường, Du Nhiên bỗng cảm giác được
một loại ám khí nào đó đang dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía đầu mình, cô vội
vàng nghiêng người.
Một tiếng “bộp” vang lên, một quả bóng rổ đập đúng vào
nơi cô vừa mới đứng, lực đạo này dường như có thể đánh nát một hòn đá, nếu vừa
rồi Du Nhiên chậm một chút, nhất định sẽ bị đập chấn thương sọ não.
Đây nhất định là một cuộc tập kích kinh khủng có kế
hoạch, có tổ chức, Du Nhiên buồn bực, cô là người theo chủ nghĩa hòa bình, kẻ
thù duy nhất là Khuất Vân cũng hóa từ kẻ địch thành bạn trai, trong trường này còn
ai như có thâm thù đại hận với cô như vậy?
Dưới lực đàn hồi, “vô địch đoạt mệnh cầu” nảy lại theo
quỹ đạo vừa rồi của nó, trở lại bên chân chủ nhân.
Ánh mắt Du Nhiên đuổi theo hung khí này, quay đầu,
dưới ánh trời chiều làm nền, cô nhìn thấy một đôi lông mày đen dày đang nhíu
chặt lại.
Du Nhiên gật đầu, đúng rồi, quên mất Tiểu Tân.
Tuy đã là cuối thu, nhưng Long Tường vẫ