
Tân,
cậu phải nghĩ cho kỹ nha!!!” Du Nhiên tận tình khuyên bảo, mồ hôi rơi như mưa.
Từ góc độ của Du Nhiên nhìn lên, dáng người Long Tường
thật cao lớn, mỗi một đường cong trên cơ thể đều ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Lý Du Nhiên.” Long Tường gằn từng câu từng chữ: “Cô
xuống địa ngục đi.”
Nói xong, Long Tường ném quả bóng trên tay, mang theo
cả gió rít rách da, hướng về đầu Du Nhiên.
Vì chân đau nên Du Nhiên không còn sức để tránh, lúc
này đành phải chậm rãi nhắm mắt, chờ chính mình bị đập bẹp.
Quả bóng, gào thét bắn về phía mặt Du Nhiên. Trong
lòng Du Nhiên tràn đầy tuyệt vọng – hủy dung, nhất định bị hủy dung rồi.
Ngay khi trái tim Du Nhiên đã bị tuyêt vọng đốt thành
tro, một tiếng “bộp” vang lên, quả bóng đập xuống.
Nhưng, không có cảm giác đau, Du Nhiên trợn mắt, nhìn
thấy một bàn tay che trước mặt.
Một bàn tay, vững vàng đón được quả bóng rổ giết người
kia.
Bàn tay kia, là bàn tay như ngọc mà Du Nhiên quen
thuộc nhất, là bàn tay như ngọc đã từng khiến cô ngỡ ngàng.
Khuất Vân!!!
Trong nháy mắt, Du Nhiên nghĩ, mình là công chúa được
hoàng tử giải cứu trong truyện cổ tích.
Khuất Vân ném quả bóng xuống đất, đập xuống đất từng
cái một, bàn tay kia, dưới ánh trời chiều yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng trong
suốt, giống như có ma lực, có thể khống chế bất cứ thứ gì trong lòng bàn tay.
Du Nhiên thấy, quả bóng vừa rồi còn hung ác nay đã
giống một con cừu nhỏ, tùy ý Khuất Vân chơi đùa.
“Bạn học với nhau, không phải nên ở chung hòa thuận
sao?” Tuy lời này là nói với Long Tường, nhưng Khuất Vân không nhìn cậu ta, mà
bước lên trước, đưa tay ra với Du Nhiên.
Du Nhiên cảm động đến ứa nước mắt, con mắt của cô quả
nhiên không sai, chàng trai này ngoại trừ đẹp trai, những thứ còn lại cũng tốt
không kém.
“Anh nên hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì tôi chứ?” Tiểu
Tân đen mặt, nhưng cũng đúng thôi, khó khăn lắm mới có thể báo thù lại bị một
tên Trình Giảo Kim từ đâu xông ra phá hỏng.
“Bạn học Lý Du Nhiên, bạn có thể trả lời câu hỏi của
cậu ấy không?” Khuất Vân hỏi.
“Em, chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi.” Du Nhiên việc
lớn hóa việc nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, nhưng cũng là
trò đùa khiến tôi có đủ lý do để giết cô.” Cặp lông mày đen dày của Long Tường
như hai thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chém Du Nhiên thành hai
mảnh.
“Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên đánh một bạn học
nữ chứ.” Khuất Vân nói.
“Thứ nhất, tôi không cảm thấy cô ta là con gái, thứ
hai, gây ra một chuyện đáng ghê tởm như thế, đừng nói là con gái, cho dù là
chuyển giới tôi cũng sẽ không nương tay, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất…”
Long Tường nhíu mày nhìn Khuất Vân, nói: “Con mẹ nó, anh là ai, dựa vào cái gì
tôi phải nghe lời anh?”
“Tiểu Tân, anh ấy là giảng viên nhà tôi, cậu còn kiêu
ngạo nữa anh ấy sẽ bắt cậu đi học một khóa chính trị tư tưởng!” Du Nhiên có chỗ
dựa vững chắc, không còn sợ Long Tường nữa.
“Đồ con gái xấu xa! Cô thật sự cho rằng tôi không dám
đánh cô phải không!” Long Tường giận đến cực điểm, vừa nói vừa tiến lên muốn
túm áo Du Nhiên.
Nhưng khuỷu tay cậu ta bị một quả bóng rổ đập lên, sức
lực rất lớn, đến mức cánh tay Long Tường run run, ngay cả giơ lên cũng khó.
Người ném cậu ta, đương nhiên là anh chàng giảng viên
nhà Du Nhiên – Khuất Vân.
“Các người có quan hệ gì, sao lại thiên vị cô ta như
thế?!” Long Tường ôm cánh tay, chất vấn.
“Quan hệ của chúng tôi là thầy giáo, sinh viên rất
thuần khiết.” Du Nhiên có tật giật mình.
Long Tường nghi ngờ.
Còn Khuất Vân, chỉ nâng Du Nhiên dậy, rồi bỏ đi.
Khi đi qua bên cạnh Long Tường, anh thấp giọng, nói
một câu như có như không: “Nhắc cậu một câu, quần nhỏ in hình cậu bé bút chì
Tiểu Tân, là mốt cũ rồi.”
“Vì sao, vì sao anh biết…” Long Tường lắp bắp nói, bởi
vì Khuất Vân nhìn về phía cậu ta.
“Nếu lần sau cậu còn dám đánh cô ấy, thì công bố tấm
ảnh đó chỉ là món khai vị, tin tôi đi, cậu sẽ không muốn ăn đến món chính đâu.”
Khuất Vân mỉm cười, nói ra một câu như vậy.
Du Nhiên vĩnh viễn ghi nhớ vẻ mặt của Tiểu Tân khi
nhìn Khuất Vân, giống như nhìn thấy một con rắn hổ mang nhe răng cười.
Đồng thời, ngoài sợ hãi, trong mắt Tiểu Tân còn có
hiểu ra.
Hiểu ra quan hệ của hai bọn họ.
Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân, Du Nhiên nhất thời ném
cô nàng chưa biết tên kia lên chín tầng mây, ngược lại còn theo Khuất Vân về
nhà.
Khuất Vân ở trong phòng bếp hâm lại thức ăn, còn Du
Nhiên đứng một bên, hai tay chống cằm, đôi mắt mơ màng.
“Sau này anh không nên đột nhiên tới cứu em.” Du Nhiên
bỗng nói.
“Em chê tôi xen vào chuyện của người khác?” Khuất Vân
đặt câu hỏi.
“Không phải, chỉ là…” Du Nhiên khẽ cắn môi dưới: “Nếu
anh còn tiếp tục đẹp trai hơn thế, em sẽ không nhịn được mà đánh anh bất tỉnh,
sau đó ăn sạch sành sanh, lăn qua lăn lại.”
“Ý của em là, cho dù em có bị đánh thành gấu trúc, tôi
cũng không nên ra mặt?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu.
Sau một tiếng “đinh” vang lên, Khuất Vân lấy đồ ăn ra
khỏi lò vi sóng: “Được, tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ nhắc Long Tường hoàn thành
tâm nguyện của em.