Snack's 1967
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327432

Bình chọn: 9.5.00/10/743 lượt.

lại còn có người đáng ghét muốn tới cướp thế kia?

Mắt thấy một người phụ nữ sắp chạm tới khuỷu tay Khuất

Vân, Du Nhiên nóng ruột, cũng chẳng thèm để ý đến kỹ thuật trượt tuyết của

mình, trực tiếp vừa trượt vừa lăn đến bên cạnh Khuất Vân, dáng vẻ không muốn

sống kia khiến mấy bà cô sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng lùi sang một bên.

Tuy thành công dọa đám sói cái già kia sợ đến thét

chói tai, nhưng khi Du Nhiên trượt tới trước mặt bọn họ, chân phải nhanh hơn

thân thể một chút, mắt thấy cái mông sắp hôn đất đến nơi.

May là thầy giáo Khuất vươn tay, ôm lấy thắt lưng cô,

cứ như thế, Du Nhiên ngửa người giữa không trung.

Tư thế như vậy nói ra thì thật kinh điển, giống như

động tác anh hùng cứu mỹ nhân trên phim truyền hình.

Du Nhiên nhìn gương mặt đẹp trai của Khuất Vân, và cả

bầu trời xanh lam phía sau anh vô cùng say sưa.

Nhưng sự say sưa này không duy trì được quá ba giây –

Khuất Vân bỗng buông tay – cái mông của Du Nhiên vẫn phải chấp nhận số phận mà

tiếp xúc thân mật với mặt tuyết.

Tuy không phải quá đau nhưng Du Nhiên vẫn căm tức, cô

trừng mắt nhìn Khuất Vân, dùng ánh mắt hỏi nguyên nhân lần phát bệnh thần kinh

này của anh.

“Khua khoắng lung tung là rất nguy hiểm, vì vậy phải

cho em một bài học.” Khuất Vân trả lời như thế.

Du Nhiên vốn định cãi nhau với anh một phen, nhưng

khóe mắt liếc thấy mấy tình địch còn ở bên cạnh, cô bật người đứng dậy, hai tay

ôm lấy thắt lưng Khuất Vân, đầu tựa vào ngực anh, còn không ngừng cọ cọ.

Mấy con sói cái già kia vừa nhìn đã hiểu ý của cô, đều

ngượng ngùng bỏ đi.

Chờ người khác đi hết, Khuất Vân vẫn tỏ thái độ như

trước, nói với cái đầu đang cọ cọ kia của Du Nhiên: “Dáng vẻ của em nhìn thật

giống một con chó nhỏ dùng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ.”

“Vậy anh chính là cột điện!” Du Nhiên đáp trả.

Chỉ là, quả thật là một cái cột điện khiến người ta

nhìn mà thích mắt.

Khuất Vân dường như cười khẽ một tiếng, không phát ra

tiếng, nhưng Du Nhiên cảm nhận được lồng ngực anh hơi rung rung.

Gã đàn ông dâm dê này, gần đây cười thật nhiều, Du

Nhiên không khỏi hoài nghi trước đây anh nghiêm túc như vậy có phải vì muốn tìm

bất mãn hay không.

Du Nhiên cắn răng, con mẹ nó, nếu sớm biết nguyên nhân

này, cô đã vồ tới giúp anh khai thông từ lâu, cần gì phải nén giận nhiều như

vậy?

Đang nghĩ, Khuất Vân dùng tay kéo cái mũ len trên đầu

Du Nhiên, nói: “Tới đây, tôi dạy em trượt tuyết.”

Du Nhiên đương nhiên muốn còn chẳng được, vội vàng kéo

mũ, tìm kiếm một chỗ đất trống để tránh đụng phải người khác.

Khuất Vân nhìn ra suy nghĩ của cô: “Không cần tìm nữa,

ở đây là được rồi.”

Sau đó, anh vẽ một vòng tròn đường kính một mét trên

mặt tuyết.

“Thế này thì trượt làm sao?” Du Nhiên cho rằng Khuất

Vân đang nói đùa.

“Bây giờ tôi không dạy em trượt.” Môi Khuất Vân đón

nhận ánh mặt trời trong trẻo trên đồi tuyết nhưng lại tỏa ra chút cảm giác se

lạnh: “Mà dạy em ngã.”

Nói xong, anh đẩy Du Nhiên một cái, Du Nhiên tránh

không được, lại đặt mông ngồi trên đất.

Cú ngã này còn bi thảm hơn vừa rồi, Du Nhiên từ trong

hoang mang tỉnh lại, muốn chửi to Khuất Vân.

Nhưng Khuất Vân lại đưa một tay ra kéo cô dậy, cũng

dịu dàng giúp cô phủi tuyết trên người.

Nhìn thái độ nhận lỗi tương đối tốt của anh, Du Nhiên

quyết định không truy cứu tội ác vừa rồi.

Thế như, cô ngàn vạn lần không ngờ rằng Khuất Vân làm

vậy là để cô ngã cho tốt – sau khi phủi đi bông tuyết cuối cùng trên người cô,

Khuất Vân lại dùng một tay, không chút do dự mà đẩy ngã Du Nhiên.

Vừa đẩy, anh vừa dạy.

“Nhớ cho kỹ, khi ngã xuống, phải cố gắng ngã ra phía

sau.”

Du Nhiên lại bị đẩy ngã một lần nữa.

“Hai chân cố gắng khép lại, rời khỏi mặt đất.”

Du Nhiên một lần nữa lại bị đẩy ngã.

“Quan trọng hơn là hai tay phải bảo vệ mặt của mình.”

Du Nhiên vẫn đang bi thương bị đẩy ngã.

Cứ như thế, Du Nhiên như một con lật đật thấp kém, hết

lần này đến lần khác bị đẩy ngã trên tuyết.

Khi mới bắt đầu, Du Nhiên còn có thể chửi to hoặc

chống lại, nhưng sau một vài lần, đã bị lăn qua lăn lại đến sao bay đầy trời,

đầu lóe lên ánh sáng bạc, ngay cả tên họ mình cũng quên, đành phải nghe theo sự

giáo dục của Khuất Vân.

Rốt cục, nửa tiếng sau, tư thế ngã của Du Nhiên đã vô

cùng hoàn mỹ, Khuất Vân miễn cưỡng hài lòng, bằng lòng để cô nghỉ ngơi.

Du Nhiên cảm thấy mông mình đã thâm tím, khi cô dùng

lý do này để lên án Khuất Vân, câu trả lời lại là: “Buổi tối tôi tự mình giúp

em bôi thuốc.”

Du Nhiên cắn răng, cót két, cót két một lúc lâu, cuối

cùng nói ra được một câu: “Không được… trừ khi hai chúng ta cùng bôi.”

Vì cớ gì chỉ có cô chịu thiệt?

Sau khi giảng giải qua một số kiến thức cơ bản của

trượt tuyết, Khuất Vân đưa Du Nhiên tới một nơi không quá dốc, bắt đầu mở một

lớp trượt tuyết sơ cấp.

Giữ ván trượt song song… Hai chân rộng bằng vai… Hơi

ngồi xổm xuống… Trọng tâm dồn về phía trước…

Khuất Vân bảo Du Nhiên nhớ kỹ những bí quyết này, sau

đó tự mình làm mẫu một lần.

Khi leo lên sườn núi một lần nữa, Khuất Vân nhìn thấy

Du Nhiên đưa lưng về phía mình, cúi đầu, đứng thẳng.

“Sao vậy?” K