
ng nói: “Vưu Lâm, nếu còn không buông tay, tôi vẫn sẽ đóng cửa.”
Vưu Lâm không nghe, vẫn nhìn Du Nhiên.
Khuất Vân trực tiếp ngồi vào trong xe, đưa tay, đóng
sập cửa lại.
Một cú va chạm như thế, nhẹ thì bầm tím, nặng thì gãy
xương, thế nhưng Vưu Lâm không có dấu hiệu lùi bước, anh ta nhìn Du Nhiên, trên
gương mặt bình thường hiện lên một sự kiên quyết.
Khi cửa gần như đóng lại, Khuất Vân vội vàng dừng động
tác lại – bởi vì Du Nhiên đã đưa tay chặn ở sườn xe.
“Vì sao không cho anh ấy nói?” Du Nhiên nhìn Khuất
Vân.
Trong mắt Khuất Vân như có mây khói lưu chuyển, một
lúc lâu sau, anh quay đầu, nói với Vưu Lâm: “Nói chuyện một lúc, được không?”
Vưu Lâm gật đầu, Khuất Vân lập tức xuống xe, nhưng
chưa đi được mấy bước anh đã dừng lại, mở cửa xe, nói với Du Nhiên: “Ngoan
ngoãn ở đây chờ tôi.”
Du Nhiên chỉ nhìn anh, không đáp lời.
Khuất Vân cố chấp, Du Nhiên không trả lời, anh không
chịu đi.
Những cơn gió hỗn loạn mang theo tuyết thổi tới, nhào
lên trên mặt, lạnh như kim châm.
Giống như vô số lần trong quá khứ, Du Nhiên khuất
phục: “Được, em chờ anh.”
Khuất Vân nhanh chóng lấy ra một ít tiền mặt trong ví,
đưa cho lái xe: “Phiền anh giúp tôi trông chừng cô ấy một lúc.”
Chuẩn bị xong tất cả, anh và Vưu Lâm đi tới một nơi
cách xa hơn mười mét.
Hai người đang nói gì, Du Nhiên không nghe thấy, nhưng
cô biết chuyện này có quan hệ rất lớn với mình.
Khi đang cố gắng quan sát vẻ mặt của hai người qua cơn
mưa tuyết, Du Nhiên bỗng cảm giác được bên người truyền tới một mùi thơm lạnh
lùng.
Nghiêng đầu, cô nhìn thấy một bóng người màu đỏ khiến
người khác phải ngỡ ngàng.
Là Đường Ung Tử, cô ta mở cửa xe.
“Lại gặp mặt.” Cô ta nói, giọng nói hơi trầm thấp
nhưng rất êm tai.
Du Nhiên ngồi trong xe, nhất thời không biết đáp lời
thế nào.
“Có hứng thú trò chuyện với tôi không?” Đường Ung Tử
nói.
Một lúc lâu sau Du Nhiên mới trả lời: “Tôi đã hứa với
Khuất Vân sẽ ở đây chờ anh ấy.”
“Thật là một con búp bê ngoan ngoãn.” Trong đôi mắt
nhỏ dài quyến rũ của Đường Ung Tử mang theo chút trào phúng: “Thế nhưng, chuyện
tôi muốn nói với cô chính là chuyện về Khuất Vân.”
“Chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
“Ví dụ như, vì sao anh ấy lại muốn qua lại với cô.”
Đường Ung Tử nói.
Giọng nói của cô ta rất nhẹ, bởi vì cô ta biết, bất kể
những âm thanh này có nhỏ nhẹ thế nào vẫn giống như một cái đinh đóng vào trong
tai Du Nhiên.
Giống như có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào tấm lưng ấm
áp của Du Nhiên, một cảnh giác lạnh đến rùng mình tràn ra tứ chi.
“Nếu muốn nghe thì lên xe.” Đường Ung Tử chỉ chỉ một
chiếc xe ở bên cạnh.
Du Nhiên biết, Khuất Vân là một người có bí mật, cô
vẫn biết, ngay từ khi bắt đầu, cô đã trăm phương nghìn kế tìm hiểu, cho tới sau
này, cô đã không còn hỏi tới bí mật này nữa.
Bởi vì yêu một người là một sự cam tâm tình nguyện mù
quáng.
Lúc này, Du Nhiên cũng muốn giống như trước, che hai
mắt, bịt hai tai, nhưng cô không làm được.
Bởi vì câu nói của Đường Ung Tử.
Du Nhiên làm trái với lời thề, cô không tự chủ được mà
theo Đường Ung Tử lên xe.
Lái xe đã nhận tiền, vội vàng muốn tiến lên ngăn lại,
nhưng Đường Ung Tử nhanh hơn, cô ta móc ra hơn mười tờ giấy bạc, vất lên ghế
lái.
Lái xe lại đóng cửa lại một lần nữa.
Con người luôn luôn chỉ nghĩ cho lợi ích của mình.
Đường Ung Tử lái xe rất điên cuồng, một chân nhấn ga,
bánh xe nghiền nát lớp tuyết đọng, bắn về phía trước như tên rời khỏi cung.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Du Nhiên hỏi.
“Không đi đâu cả, ở ngay khu mua sắm bên cạnh, thuận
tiện nói cho cô biết một chuyện.” Đường Ung Tử nói.
Du Nhiên thở sâu, hệ thống sưởi trong xe có trộn lẫn
mùi nước hoa của Đường Ung Tử khiến ngực cô có chút khó chịu: “Câu cô vừa nói
là có ý gì?”
“Khuất Vân là một người đàn ông ưu tú.” Đường Ung Tử
bỗng nói.
“Tôi biết.” Du Nhiên nhướng mày.
“Bất kể người nào ưu tú, đều có quyền lợi chọn một
người cũng ưu tú như vậy.” Đường Ung Tử tiếp tục.
“Tôi vẫn đang nghe.” Du Nhiên kiên nhẫn nghe từng câu
nói mập mờ của Đường Ung Tử.
“Xin lỗi, tôi nói thẳng, cô không phải kiểu người
Khuất Vân thích.” Đường Ung Tử nói.
Nghe vậy, gương mặt Du Nhiên đỏ lên trong nháy mắt, cô
giống như bị lột sạch quần áo, nhục nhã đến tột đỉnh.
“Xin lỗi, tôi nói chuyện rất thẳng.” Đường Ung Tử nhìn
thấy biểu hiện khác thường của Du Nhiên từ kính chiếu hậu: “Nhưng tôi chỉ nói
sự thật, khi Khuất Vân theo đuổi tôi, tôi đã hỏi anh ấy, vì sao muốn hẹn hò với
tôi, câu trả lời của anh ấy là: bởi vì em rất đẹp.”
Nghe được chuyện này, hơi thở của Du Nhiên cứng lại.
Thì ra, Đường Ung Tử và Khuất Vân… cũng có một khoảng
thời gian như vậy.
“Sau này tôi mới biết, từ khi lên cấp ba, tất cả những
cô bạn gái của Khuất Vân đều đẹp số một số hai trong trường.” Đường Ung Tử quay
đầu, ánh mắt lướt qua trên người Du Nhiên, cái nhìn thoáng qua trong yên lặng
kia giống như vô hình giết chết Du Nhiên: “Còn cô, không phải kiểu người anh ấy
thích, chưa bao giờ.”
Tính cách Du Nhiên rất phức tạp, trước mặt người mình
thích, cô có thể bất kể hình tượng mà bằng lòng biến thành một con m