Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327534

Bình chọn: 9.00/10/753 lượt.

èo, còn ở

trước mặt kẻ thù, cô có thể là một con hổ khát máu, không chịu để người ta ức

hiếp.

Lập tức, Du Nhiên cười lạnh nói: “Thế nhưng, Khuất Vân

vẫn đá cô, qua lại với tôi, chuyện này chứng tỏ nhân cách con người vẫn được đề

cao hơn.”

Sau này nhớ lại, Du Nhiên không khỏi nghĩ rằng khi đó

cô thật sự quá xấu xí so với Đường Ung Tử, thế nhưng khi hai người phụ nữ tranh

giành một người đàn ông, bầu không khí không làm cách nào hài hòa được.

Đường Ung Tử mỉm cười nhìn Du Nhiên: “Ai nói với cô là

anh ấy đá tôi.”

“Nếu là cô đá anh ấy, vậy cần gì phải ra vẻ ghen tức

như thế?” Du Nhiên hỏi ngược lại.

Du Nhiên cũng không kém, cũng là phụ nữ, cô có giác

quan thứ sáu của phụ nữ, cô nhận ra rằng dáng vẻ Đường Ung Tử nhìn cô giống như

nhìn kẻ thù đã cướp con búp bê của mình.

“Đời người ai cũng sẽ bị vứt bỏ vài lần, chuyện này

cũng không có gì đáng để mất mặt, Đường Ung Tử tôi lại chẳng phải một kẻ bị vứt

bỏ. Nhưng lúc đó, quả thật là tôi đã phản bội Khuất Vân, tôi không cần thiết

phải lừa gạt cô.” Giọng điệu của Đường Ung Tử đã bình tĩnh lại.

“Sẽ không liên quan đến Cổ Thừa Viễn đấy chứ?” Du

Nhiên liên hệ tất cả những chuyện trước sau lại, cho ra đáp án này.

“Đúng vậy, tôi đã vì Cổ Thừa Viễn mà phản bội Khuất

Vân.” Đáp án này đã tuôn ra từ đôi môi màu sắc tinh tế của Đường Ung Tử.

Sự thật còn đang tiếp tục được vạch trần.

“Khi Khuất Vân học trong trường quân đội, tôi, chính

là bạn gái của anh ấy, lên giường với Cổ Thừa Viễn, bị anh ấy bắt gặp.”

“Ngày hôm sau, anh ấy đánh Cổ Thừa Viễn trước mặt lãnh

đạo.”

“Bởi vì chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, Khuất Vân bị

ép phải thôi học.”

“Ai cũng biết, anh ấy hận Cổ Thừa Viễn.”

“Thế nhưng, tôi không ngờ rằng, anh ấy lại hận đến mức

không tiếc lợi dụng người khác để tổn thương Cổ Thừa Viễn.”

“Còn cô, bất hạnh trở thành kẻ hy sinh. Khuất Vân hẹn

hò với cô, chỉ để trả thù Cổ Thừa Viễn… Chứ không phải vì thích cô.”

Đây là chân tướng của mọi việc, Du Nhiên nghĩ, đây

cũng chính là tất cả bí mật của Khuất Vân.

Giống như một vở kịch, Cổ Thừa Viễn, Đường Ung Tử,

Khuất Vân, ba người bọn họ là diễn viên, còn Du Nhiên chỉ là một công cụ để

phát triển tình tiết.

Trên sân khấu chưa từng có chỗ cho cô, thật là một vai

diễn bé nhỏ đến đáng thương.

“Tôi nghĩ, cô ghét tôi, đúng không?” Đường Ung Tử nói:

“Năm đó, tôi cũng không biết quan hệ của cô và Cổ Thừa Viễn… Hơn nữa, đến nay

tôi đều không hiểu những suy nghĩ của anh ta.”

“Cho dù biết cũng không thay đổi được gì, hơn nữa,…”

Du Nhiên chậm chạp nói: “Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.”

“Thật ra, Khuất Vân và cô căn bản không phải người đi

chung một đường, nếu không phải vì Cổ Thừa Viễn, hai người đã không ở bên

nhau.” Đường Ung Tử bỗng dừng xe lại.

Vì quán tính, thân thể Du Nhiên nghiêng về trước, cô

không cài dây an toàn, đành phải đưa tay đỡ lấy thân thể trong giây cuối cùng.

Lực đập vào quá lớn, khiến cổ tay Du Nhiên tràn ra một

cơn đau âm ỉ.

“Ý của cô là, bảo tôi rời khỏi anh ấy?” Du Nhiên nhẹ

nhàng chuyển động cổ tay, cảm thấy đau đến tê dại.

“Cho dù cô không rời khỏi anh ấy, anh ấy cũng sẽ rời

khỏi cô.” Đường Ung Tử nói, giọng nói của cô ta dường như cũng nhiễm mùi hương

lạnh lùng.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô?” Giọng nói

của Du Nhiên bỗng nhiên thả lỏng.

Ánh mắt lạnh lùng quyến rũ của Đường Ung Tử chuyển

hướng về phía Du Nhiên.

“Tôi và anh ấy có thế nào cũng có liên quan gì đến cô?

Mặc kệ Khuất Vân thật tình với tôi cũng được, giả ý cũng được, nhưng xin cô

hiểu cho rõ ràng, hiện tại, tôi là bạn gái của anh ấy; mặc kệ cô phản bội anh

ấy trước cũng được, anh ấy đá cô trước cũng thế, hiện tại, cô đã là quá khứ của

anh ấy.” Du Nhiên quay về phía Đường Ung Tử nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm

tĩnh: “Vì vậy, bất kể giữa tôi và Khuất Vân có xảy ra chuyện gì, cô cũng chỉ là

cái bóng trong quá khứ, đã nên xuống khỏi sàn diễn rồi. Giữa chúng tôi, giờ đã

không còn chỗ cho cô nữa… Rất xin lỗi.”

Ánh mắt Đường Ung Tử lại lạnh xuống, một lúc sau mới

khẽ hừ một tiếng: “Mấy năm không gặp, mỏ nhọn lên không ít nhỉ.”

“Tôi có cần cảm ơn vì lời khen không?” Du Nhiên mỉm

cười lần nữa.

“Lời cần nói tôi đã nói xong, tin hay không, chỉ cần

tìm vài người biết chuyện năm đó hỏi là biết…” Đường Ung Tử chưa nói xong điện

thoại đã vang lên, cô ta nhận máy, ước chừng chờ bên kia nói hai câu, cô ta mới

đáp lại một câu: “Tôi đã biết.”

Sau đó, cô ta ngắt máy, nói: “Khuất Vân ở trong căn

phòng các người đã ở chờ cô, tất cả mọi chuyện, cô có thể hỏi anh ấy cho rõ

ràng.”

“Tôi đã biết.” Du Nhiên nói xong, mở cửa xe, bước xuống.

Đường Ung Tử nhìn ra ý định của cô, nhướng mày nói:

“Không phải cô định đi bộ về đấy chứ?”

“Nghĩ tới chuyện người đàn ông của tôi từng bị cô chạm

vào, trong lòng tôi không quá thoải mái, vì vậy, tôi vẫn tự mình đi thì tốt

hơn.” Du Nhiên nói xong, cũng không có hứng thú nhìn vẻ mặt Đường Ung Tử, hai

tay thắt chặt khăn quàng cổ, đi dọc theo con đường.

Tuyết còn đang rơi, không lớn, nhưng gió quất lên mặt

vẫn hơi đau đau. Giày tuy dày nhưng vẫn kh


Old school Easter eggs.