
o cửa xe, lẳng lặng hít thở.
Cô cứ như vậy, nửa sống nửa chết hơn một tiếng, cuối
cùng cũng thu được một chút sức lực để mở miệng: “Tôi muốn về nhà.”
“Chúng ta đang trên đường về nhà em.” Vưu Lâm nói,
giọng nói của anh ta rất êm tai.
“Tôi không muốn anh ta đi theo.” Du Nhiên nói.
“Được, anh đã đuổi cậu ta đi rồi.” Giọng nói của anh
ta có một loại ma lực khiến người khác yên lòng.
“Tôi và anh ta, là ai không đúng?” Du nhiên nói.
“Giữa em và cậu ta, anh không có tư cách lên tiếng.”
Vưu Lâm hơi cúi đầu.
“Anh là người xấu.” Du Nhiên dùng đôi mắt sưng đỏ như
quả đào nhìn chằm chằm Vưu Lâm.
“Bởi vì anh nói sự thật cho em?” Vưu Lâm hỏi.
“Không, bởi vì anh luôn xuất hiện vào lúc tôi thảm hại
nhất.” Du Nhiên nói.
“Anh đáng chết.” Vưu Lâm nghiêm túc nhận lỗi.
“Tôi thật ngốc.” Du Nhiên nói.
“Bất cứ ai đã yêu đều trở thành kẻ ngốc.” Vưu Lâm nói,
dừng một chút rồi lại cười nói: “Có lẽ, anh còn ngốc hơn em.”
“Vì sao?” Du Nhiên hỏi.
“Anh ở bên người con gái anh yêu, anh nhìn cô ấy trải
qua vô số đàn ông, nhưng lại chỉ sắm vai một người bạn tốt có rất nhiều thời
gian rảnh rỗi.” Vưu Lâm mỉm cười, hàm răng anh ta rất trắng, khi cười, nó chiếu
sáng cả gương mặt không tính là quá tuấn tú kia.
“Vì sao không nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy?” Du
Nhiên hỏi, nói xong, cô lập tức ngẩn ra, nở nụ cười: “Quên đi, tôi không thể
tổn thương anh, nhìn dáng vẻ của tôi đã biết làm vậy sẽ thảm hại thế nào rồi.”
“Thật ra, cô ấy biết, em hiểu không? Cô ấy biết anh
yêu cô ấy, trong lòng anh và cô ấy đều biết, nhưng không ai nói ra, cùng nhau
duy trì thế cân bằng này.” Vưu Lâm nói.
“Làm như vậy, có được không?” Du Nhiên hỏi.
“Có một số sự thật nên chôn sâu dưới lòng đất.” Vưu
Lâm nói.
Du Nhiên tựa đầu vào cửa sổ, dùng đôi mắt khô khốc
nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cô nghĩ, thế nhưng, sự thật vẫn cứ hiển hiện ra.
Đây là bài học thứ mười lăm mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên – Sự thật, cuối cùng cũng rõ ràng.
Du Nhiên cũng không nhớ mình đã về nhà thế nào, nhưng
khi cô hồi phục lại tinh thần đã nằm trên giường nhà mình.
Du Nhiên muốn động tay chân, nhưng toàn thân không còn
chút sức lực, giống như thân thể đang bãi công, đã không còn khát vọng sinh tồn
nữa.
Nhưng Du Nhiên biết, cô sẽ không chết, cô sẽ quên
chuyện này.
Giống như khi thi được 58 điểm số học hồi tiểu học, cô
vốn tưởng rằng thế giới sẽ sụp đổ từ đây, thế nhưng giờ nghĩ lại, chuyện đó chỉ
là một chấm đen rất nhỏ trong cuộc đời.
Lần thất tình này cũng vậy, trong tương lai không xa,
cũng sẽ trở thành một điểm đen nho nhỏ trong cuộc đời cô, không chiếm được bao
nhiêu vị trí.
Mà Khuất Vân… cũng như vậy.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Du Nhiên vẫn bị vây hãm trong hậu
quả thất tình, tay chân không còn sức lực, cơm nước không muốn ăn, cả ngày mơ
mơ màng màng ngủ.
May mà bố mẹ đều là những người thông minh, thấu hiểu,
vừa nhìn đã hiểu con gái gặp phải chuyện gì, cũng không nói nhiều, chỉ để cô có
đủ không gian và thời gian dưỡng thương.
Chỉ những lúc bị đau người ta mới phát hiện gia đình
mình là nơi an toàn nhất, vững chắc nhất, và bố mẹ, mới là những người vĩnh
viễn sẽ không tổn thương, phản bội họ.
Cứ nằm như vậy qua hai cái cuối tuần, đã là đêm ba
mươi Tết, Du Nhiên nghĩ, dù thế nào hai ngày này cũng phải hoạt động thân thể
một chút, không thể để bố mẹ không vui hai năm liền.
Vì vậy, sáng hôm sau, Du Nhiên lần đầu tiên bò ra khỏi
giường, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài mua sô cô la.
Sô cô la là một thứ rất tốt, Phenethylamin và nguyên
tố Ma-giê lần nào cũng có thể khiến Du Nhiên thỏa mãn.
Mua một túi lớn, Du Nhiên vừa ăn vừa đi bộ về nhà, hy
vọng trước khi về đến nhà có thể làm cho tinh thần mình phấn chấn hơn.
Tiếc rằng Trời không chiều lòng người, khi đi tới công
trường xây dựng phía trước tiểu khu không xa, cô nhìn thấy Cổ Thừa Viễn.
Anh ta đang chờ cô.
“Mẹ gọi anh tới ăn cơm tất niên à?” Du Nhiên hỏi.
Cô Thừa Viễn không đáp, chỉ hỏi: “Thì ra, người kia,
thật sự là Khuất Vân?”
“Hôm nay anh có lộc ăn rồi, tôi thấy mẹ mua rất nhiều
đồ ăn, hầu hết đều là những món anh thích.” Du Nhiên bóc một viên sô cô la, cho
vào miệng.
Cổ Thừa Viễn nói: “Chuyện của hai người, anh đã biết
toàn bộ rồi, hắn không có ý tốt với em đâu.”
“Đúng rồi, nghe nói tối nay sẽ bắn pháo hoa ở bờ sông,
phiền anh đưa bố mẹ đi xem nhé.” Du Nhiên nuốt viên sô cô la xuống cổ họng.
Cổ Thừa Viễn túm lấy tay cô, ánh mắt mang theo vẻ cứng
rắn, lạnh lùng: “Vì sao lại là hắn? Hắn đáng để em thích sao?”
“Cổ Thừa Viễn, anh đã đủ chưa?” Du Nhiên thở dài một
hơi, giọng nói mang theo sự bất lực.
“Chưa đủ.” Cổ Thừa Viễn khẽ lay cánh tay cô, giọng nói
mang theo vẻ mệnh lệnh theo thói quen: “Trở về bên anh, như vậy mới đủ.”
Du Nhiên vươn cánh tay kia lên, sờ lên gương mặt Cổ
Thừa Viễn, gương mặt anh ta, một gương mặt vừa anh tuấn vừa lạnh lùng, trong
lòng bàn tay cô, gập gềnh, tất cả đều là đường cong của người đàn ông này.
Cô cứ vuốt ve như thế, trong lòng bàn tay là sự dịu
dàng vô hạn, ánh mắt Cổ Thừa Viễn dường như cũng bị nhiễm một chút, băng tuyết
c