
chủ nghĩa hài hòa, có hành động cởi quần người ta là không được.
Để quần không bị cởi ra, Khuất Vân đành phải dùng bàn
tay đang ôm Du Nhiên tới cứu nguy cho dây lưng, cũng rất nhanh thắt lại cẩn
thận.
Chỉ như vậy, Du Nhiên đã thoát khỏi vuốt sói của anh.
“Không được hôn tôi nữa, tôi sẽ tìm được người đàn ông
xứng đáng với nụ hôn của tôi.” Du Nhiên giơ tay lên lau đi cảm giác ướt át trên
môi.
Khuất Vân lại cầm cổ tay Du Nhiên, trầm giọng chậm rãi
nói rằng: “Tôi đã che giấu em rất nhiều chuyện, nhưng có một câu tôi không nói
dối em: tôi đã, yêu em.”
“Thế thì sao?” Du Nhiên hỏi lại: “Tôi nên quỳ xuống
cảm ơn, hay là nên mừng đến mức nhảy cẫng lên?! Anh nói một câu anh yêu tôi,
tôi sẽ tha thứ tất cả cho anh sao?”
“Tôi không có ý đó.” Khuất Vân hạ tầm mắt.
“Khuất Vân, tôi không biết nên nói thế nào với anh
nữa.” Du Nhiên thở sâu, cố gắng làm tâm trạng bình tĩnh lại: “Cho tới nay, tôi
luôn cho rằng, chỉ cần anh yêu tôi, không, cho dù chỉ cần anh thích tôi, tôi có
thể quên đi tất cả. Đó là bởi vì tôi tự cho rằng bên cạnh anh không có người
con gái nào khác, tôi ngây thơ cho rằng trong trời đất này chỉ có hai người
chúng ta, chỉ cần tôi cố gắng, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng tôi sai
rồi, anh sao có thể không có người khác chứ? Hơn nữa, còn là một người con gái
tôi vĩnh viễn không bằng…”
“Là vì Đường Ung Tử sao? Tôi và cô ấy đã không còn gì
nữa.” Khuất Vân giải thích.
“Không chỉ vì cô ta.” Du Nhiên cúi đầu, nhìn giày vải
trên chân mình: “Không chỉ vì cô ta.”
“Vậy vì cái gì?” Khuất Vân nắm tay cô, giống như đang
cầm một thứ chỉ cần thoáng buông tay là sẽ biến mất.
“Tôi không biết phải nói thế nào nữa.” Nói xong câu
đó, Du Nhiên dừng lại một lúc lâu, giống như đang sắp xếp những câu chữ lộn xộn
trong đầu, cuối cùng, cô cũng lại mở miệng: “Thật ra, Khuất Vân, trước khi gặp
anh, tôi chưa từng chủ động theo đuổi ai, chưa từng. Tôi không biết chuyện gì
xảy ra nữa, sau khi ở bên anh, bỗng nhiên tôi lại vô cùng nhiệt tình. Tôi cho
rằng chỉ cần cố gắng là có thể thành công, chuyện gì cũng vậy, nhưng không ngờ
tình cảm lại là một ngoại lệ, giống như Đường Ung Tử đã nói, nếu tôi không phải
em gái của Cổ Thừa Viễn, anh căn bản sẽ không đồng ý qua lại với tôi, đối với
anh mà nói, tôi hoàn toàn có tiêu chuẩn của một người qua đường. Giờ nghĩ lại,
tôi thật hối hận, khi mình tôi tình nguyện làm những chuyện thật ngu ngốc, thì
trong lòng anh có phải đang cười nhạt chán ghét hay không? Tôi không dám nữa,
chỉ cần nghĩ như thế, tôi đã không dám không chút cố kỵ, sống bất cần như không
có ngày mai như thế nữa. Khuất Vân, anh nói anh yêu tôi, cho dù đó là sự thật,
tôi đã… không thể tin tưởng được nữa rồi.”
Thất bại trong tình yêu không đáng sợ, thứ đáng sợ
nhất chính là lòng tự tôn bị tổn hại.
Du Nhiên cũng biết vậy, từ ánh mắt những người khác
nhìn lại, cô thật sự không xứng với loại trai đẹp cực phẩm như Khuất Vân.
Thế nhưng Du Nhiên không thèm để ý, bởi vì cô cho
rằng, Khuất Vân không nghĩ như vậy, nếu không, sao anh có thể đồng ý làm bạn
trai cô?
Thế nào cũng được, chỉ cần Khuất Vân cho rằng hai
người phù hợp, vậy là được rồi, như vậy, Du Nhiên cũng không quan tâm làm gì.
Nhưng trên thực tế, người cho rằng hai người không
xứng nhất hẳn là Khuất Vân.
Nếu không vì trả thù Cổ Thừa Viễn, anh căn bản sẽ
không để ý tới cô.
Lần so chiêu ngày đầu tiên gặp gỡ đó, Du Nhiên đã từng
lãng mạn mà nghĩ rằng khi đó Khuất Vân có cảm tình với cô nên mới cố ý chọc cô
tức giận.
Nhưng giờ nghĩ lại, Du Nhiên thấy mình thật thích
tưởng bở.
Khuất Vân cũng không phải thằng bé cấp một, cấp hai,
thích ai thì bắt nạt người đó, anh là một người đàn ông trưởng thành, anh thấy
mục tiêu sẽ chủ động tiến tới, giống như năm đó theo đuổi Đường Ung Tử.
Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, mà khi những hiểu lầm
này được mở ra, đủ để phá hủy toàn bộ tự tôn của Du Nhiên.
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
“Vì vậy, Khuất Vân.” Du Nhiên ngẩng đầu lên, thở sâu:
“Cho đoạn tình cảm của chúng ta một sự dứt khoát đi, giơ tay chém xuống, cắt
đứt, quên đi tất cả, xã hội bây giờ, anh ở nhà cũng có thể hẹn hò trực tuyến
với mấy tên cướp biển Somali, không có ai rời khỏi người nào đó thì sẽ chết, là
một người đàn ông, buông tay đi.”
Nhưng Khuất Vân không để ý tới phép khích tướng này,
tay anh vẫn siết chặt cổ tay Du Nhiên: “Du Nhiên, tha thứ cho tôi, cho tôi cơ
hội.”
“Cho anh cơ hội làm gì, để bồi thường lần đầu tiên của
tôi?” Du Nhiên yên lặng cười: “Khuất Vân, đừng như vậy, tôi và anh đều không
phải người bảo thủ, lần đầu tiên dù sao cũng phải cho đi, cho anh, hay cho anh
ta, đều như nhau cả thôi.”
“Em còn yêu tôi.” Khuất Vân bỗng nói, ánh mắt của anh
sắc bén như chim ưng, trực tiếp nhìn xuyên qua đôi mắt Du Nhiên: “Em còn yêu
tôi.”
“Không, tôi không còn yêu anh.” Du Nhiên thản nhiên
nói: “Nhớ tôi từng nói gì không: nếu anh làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ
không làm gì nữa, không thích anh nữa, không quan tâm tới anh nữa, không nhớ
tới anh nữa, không nhìn anh nữa… Từ lúc này, tôi sẽ làm như vậy.”
“