
lấy một lon coca.
“Ba!” Cô giật nắp lon, sảng khoái ngửa đầu uống rồi đem lon coca đặt trước mặt Nghê Thượng Thuận nói: “Anh nghĩ tôi là ai?”
Nghê Thượng Thuận học cô cũng ngửa đầu uống coca rồi mới lạnh lạnh đáp: “Em không là ai cả, em là Lục Lộ.”
Câu trả lời này hiển nhiên làm Lục Lộ rất hài lòng, chỉ thấy khóe môi cô cong lên, lộ ra nụ cười mê người yếu ớt ngoắc ngoắc tay với người đàn ông đối diện, ý bảo hắn dựa gần vào phía trước.
Tâm tình vui vẻ của cô lây nhiễm sang hắn, hắn cũng tự nhiên cong khóe môi mỉm cười, hôn lên hai cánh môi mê người.
Không có ý khiêu khích càng không như bình thường giằng co, chỉ đơn thuần hôn môi, chia sẻ tâm tình tốt đẹp, vậy thôi.
Đúng! Cô là Lục Lộ, cho tới bây giờ sẽ không là người khác, về sau cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà trở thành người khác.
“Ai…em cười lên thật mê người, chỉ cần thấy em tươi cười như vậy, tim của tôi sẽ không nhịn được đập nhanh lên, rất có sức sát thương.” Hai tay Nghê Thượng Thuận đặt trước ngực, làm bộ bị trọng thương.
Bộ dáng của hắn thành công làm Lục Lộ cười to nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại làm cô không nhịn nhìn hắn chằm chằm.
“Em hại tôi nhớ đến chuyện trên giường, sau đó…em biết mà.”
Đây không phải nói đùa, nhìn cô cười, lại nhận được nụ hôn dịu dàng của cô, hắn thực sự nổi lên phản ứng.
“Hai ngày này anh không được chạm vào tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cô cảnh cáo.
Bởi hậu quả phóng túng của hắn, thể lực cô mất hết, hai mắt thâm quầng mà hắn tinh lực dư thừa, chuyện này thật không công bằng.
“Vì sao? Không phải em cũng rất hưởng thụ sao?” Hai ngày không làm quả thực làm khó hắn.
“Nếu em quá mệt mỏi, không sao, mình tôi làm là được, em chỉ cần hưởng thụ thôi.”
“Hưởng thụ?” Lục Lộ hai tay ôm ngực, tươi cười vừa rồi dĩ nhiên không còn nữa.
“Tôi không quên tối qua anh đối đãi tôi như thế nào.”
“Tôi cũng không quên em ôm chặt tôi hét chói tai như thế nào, khi cao trào thì run rẩy ra sao.”
“Phải không? Tôi đã nói không cần, anh còn liều mình ở trong…Tóm lại anh là đồ đáng ghét, ngày nào đó anh sẽ nhận báo ứng.”
Lục Lộ nhất thời nói lớn, quên mất nơi này có người. May mà cô không nói ra trực tiếp ý tứ không đem toàn bộ chuyện tu nhân hai người làm nói ra miệng.
“A, thì ra Lục Lộ em không phải cái gì đều dám, em cũng biết thẹn thùng nha.” Nhìn thấy tầm mắt vừa đảo qua bàn ăn xung quanh của cô, Nghê Thượng Thuận không nhịn được giễu cợt.
Lục Lộ không nói gì trừng mắt nhìn hắn, trùng hợp lúc này lão bản đem hai tô mì thịt bò tới còn có dưa muối.
Bụng đã sớm đói., cô cúi đầu ăn, không chịu để ý tên đàn ông đối diện.
Quán ăn tuy nhỏ nhưng vẫn có ti vi, chẳng qua điều khiển đang ở trong tay người khách khác, mà hiện tại bọn họ đang chuyển tới kênh tin tức.
Vài phút sau bàn bên kia rời đi, trong quán chỉ còn hai người bọn họ. Đột nhiên một mẩu tin tức truyền tới khiến hai người chú ý, làm bọn họ ngừng đôi đũa trong tay, chuyên tâm xem tin tức.
Hôm qua trên mạng đưa tin thiên vương Ni tới Đài Loan, phóng viên kiểm chứng tin này là thật, trước mắt hắn…
Màn hình ti vi truyền đến hình ảnh như từ phim nhựa, quay chủ yếu về người đàn ông ngồi trên xe, chỉ cần là một người sáng suốt thì có thể nhận ra thân phận của hắn, mà hắn xác thực đã bị phát hiện, chính là Nghê Thượng Thuận không sai.
Tầm mắt Lục Lộ chuyển lên người Nghê Thượng Thuận, đồng thời hắn cũng nhìn cô, không người nào chú ý phóng viên bình luận cái gì, bởi đó không phải chuyện quan trọng.
“Xem ra ngày hôm qua đi trên đường bị một chiếc xe đi cùng chú ý tới.” Lục Lộ đưa ra kết luận rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Thân xe màu đen chính là từ chiếc xe của cô, mà người đàn ông bị chụp dù có bị hủy dung cô nhất định vẫn nhận ra, tiêu điểm trên màn ảnh luôn là hắn, hoàn toàn không chụp đến người lái xe bên cạnh là cô, thật sự vô cùng nguy hiểm.
“Như vậy mà còn bị chụp, thật là…” Nghê Thượng Thuận có chút ảo não, hắn không thể ngờ được hành tung của mình bị lộ trong tình huống như vậy. Bây giờ cánh phóng viên nhất định đang truy tìm hành tung của hắn, nghĩ đến đã cảm thấy phiền.
Sau đó, Nghê Thượng Thuận không nói thêm gì nữa, cùng Lục Lộ cúi đầu ăn mì. Cho tới khi hai người no bụng, tính tiền rồi rời khỏi quán ăn, trong khoảng thời gian này chưa từng nói với nhau lời nào.
Lên xe, người lái vẫn là Nghê Thượng Thuận.
Lục Lộ điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống một chút, nửa ngồi nửa
nằm.
Không có biện pháp, đêm qua cô căn bản không ngủ ngon, ngủ dậy cũng không có sức lực, bây giờ ăn xong buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Cô nhắm mắt lại, nhàn nhạt hỏi: “Khi nào phải rời khỏi?”
Bị phóng viên tra ra đang ở Đài Loan, trong lòng hắn không định rời đi mới lạ.
Không ngờ cô lại hỏi như vậy, Nghê Thượng Thuận theo phản xạ nhìn cô, nhưng rất nhanh đã rời lực chú ý đến tình hình giao thông.
“Ai nói phải rời khỏi?”
“Cái gì?!” Hắn không đi.
Không chỉ không đi mà còn giống một kẻ không có việc gì ở lì trên núi tiếp tục sống.
Trong khi mọi người đều biết thiên vương Ni ở Đài Loan, rất nhiều fan cùng phóng viên trấn giữ ngày đêm trước cửa trụ sở NSS Đài Loan cũng chỉ muố