
trong lòng bất an như bọt xà phòng
càng biến đổi càng nhiều, có một tầng sương mù mờ mờ ảo ảo màu đen như bọt nước
vây bốn phía, sau đó từng chút một nhuộm dần thành màu bọt trắng tinh.
Nàng có loại cảm giác xấu.
Lục Tiểu Phong không chút do dự bấm số điên thoại, Tô
Trí Nhược tắt máy, nàng đành phải gửi cho anh ta một cái tin nhắn để lúc anh ta
mở máy đọc được.
Ngày hôm sau Lục Tiểu Phong tỉnh lại ở trên ghế sô
pha, đồng thời nàng lập tức chạy đến gõ cửa phòng Tô Trí Nhược, sau đó mở cửa
ra nhìn thấy trên giường gọn gàng sạch sẽ, lạnh như băng không có hơi người ngủ
qua. Trở lại phòng khách, trong điện thoại không có một cái tin nhắn đến nào,
cũng không có cuộc gọi nhỡ. Lục Tiểu Phong thử bấm lại một lần nữa, vẫn thấy
tiếng báo là đối phương tắt máy.
Cứ như vậy chẳng biết tại sao Tô Trí Nhược mất tích ba
ngày.
Trong ba ngày đó nàng không nhớ nổi mình đã gọi bao nhiêu
cuộc, gửi đi bao nhiêu tin nhắn, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, sau đó
loại cảm giác bất an càng lúc càng tăng thêm. Nàng rất muốn hỏi thăm một chút
tin tức từ Nghiêm Đội, nhưng vẫn còn nhịn được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, nhiệt độ chênh lệch
ngày và đêm rất lớn, buổi chiều gió thật to, Lục Tiểu Phong khoác áo choàng len
đứng ở trên ban công nhìn xuống đèn đường trong khu, có một số gia đình sau khi
ăn cơm tối xong đi tản bộ trong vườn hoa ở dưới lầu, cũng không ít người không
chịu được gió lạnh nhanh chóng chạy về nhà, chỉ có mấy đứa trẻ còn ở đằng kia
hứng thú hét vang vây đuổi cùng một chỗ với chú có Labardor chơi đùa ầm ỹ. Sau
đó trong tầm mắt xuất hiện một cái thân ảnh cao to, đồng phục đã được thay ra,
như mọi khi chiếc áo khoác màu đen phù hợp với phong cách kiêu ngạo của anh ta,
khóa kéo mở ra, anh ta mặc cực ít, bên trong chỉ là một chiếc T-shirt màu
trắng, gió lạnh cứ vù vù thổi vào trong lồng ngực anh ta, thổi chiếc cổ áo
khoác phồng lên như áo choàng. Anh ta cúi đầu, lê bước, dừng lại dưới một chiếc
đèn đường, chú chó chạy qua bên cạnh anh ta, lại quay về phía anh ta sủa hai
tiếng, thấy anh ta không phản ứng lại thấy không thú vị chạy qua, đám trẻ phía
sau hi hi ha ha đuổi theo cũng đi sát qua bên người anh ta.
Lục Tiểu Phong đứng ở trên lầu nhìn anh ta một lúc
lau, anh ra vẫn giữ nguyên cái bộ dạng đó đứng yên lặng, qua một lúc mới tiếp
tục nhấc chân lên đi vào trong lầu.
Lục Tiểu Phong nhạy bén cảm giác được Tô Trí Nhược
không bình thường, rất nhanh nàng quay lại mở cửa phòng khách, điều chỉnh cảm
xúc, đứng chờ cánh cửa kia được mở ra.
Một thời gian dài sau, cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng
nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa xoay tròn, sau đó, rốt cuộc cửa cũng
mở ra.
Nàng lập tức giống như ban này nhìn kĩ cái bộ dạng kia
cười nói: “Đã về rồi, hôm nay bên ngoài hình như rất lạnh…”
Nháy mắt Tô Trí Nhược ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Phong
đột nhiên im miệng, nàng có chút không dám tin nhìn vào cái khuôn mặt không nói
năng gì kia, rõ ràng cũng không phải tại trời giá rét, toàn thân anh ta từ trên
xuống dưới lại tản ra hơi thở lạnh lẽo của mùa đông khô mục.
Rất nhanh Lục Tiểu Phong khôi phục lại bình tĩnh, nói
tiếp: “Tối nay tôi nấu canh, muốn uống một chút hay không, rất ấm.”
Nàng đứng không nhúc nhích, nhìn thấy anh ta cúi đầu
từ từ thay giày, đi đến trước mặt mình. Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, nhìn gần như
vậy mới xác định được trên mặt anh ta thật sự không có chút huyết sắc nào,
khuôn mặt nhỏ trông lại càng đáng thương hơn, mặt môi đều lạnh tím lại, tóc mái
trên trán đã chạm tới mắt, trong ánh mắt đã tràn ngập tơ máu đáng sợ.
Đây là loại ánh mắt quái gì vậy?
Trong cặp mắt hồ ly xinh đẹp kia không còn tự tin màu
mè, chỉ có ảm đạm cùng chối bỏ sợ hãi của chính mình không nói nên lời.
Sao lại thế này? Lục Tiểu Phong vừa mới muốn nói gì
đó, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt Tô Trí Nhược hơi khẽ dao động, ngay sau
đó anh ta lập tức gục đầu vào vai nàng, sức nặng đột nhiên xuất hiện làm cho
Lục Tiểu Phong không khỏi lui về phía sau vài bước, nhưng mà bên hông có một
đôi tay kịp thời ổn định thân thể của nàng, ngay sau đó nàng cảm thấy vô số hơi
lạnh từ trên người anh ta truyền từ tay xuyên qua quần áo truyền đến người
nàng.
Nàng không đẩy anh ta ra, chỉ do dự hỏi: “Anh làm sao
thế?”
Tô Trí Nhược từ từ lắc lắc đầu.
Lục Tiểu Phong nhẹ nhàng hạ giọng hỏi: “Không thoải
mái sao?”
Vẫn là lắc lắc đầu, nàng nghe được tiếng khẽ khịt khịt
mũi, anh ta vẫn còn cúi đầu nói: “Chỉ một lát, để cho tôi ôm một lát.”
Đều nói con người một khi bị tổn thương hoặc gặp phải
đả kích phản ứng đầu tiên sẽ là trốn tránh, sau đó tìm đến một bến bờ nào đó
làm yên lòng bản thân mình, mà bến bờ đó có thể là một chỗ, cũng có thể là một
người, chỗ kia, người kia thường thường tồn tại ẩn dấu trong lòng làm cho mình
yên tâm nhất, ở thời điểm khó khăn nhất, không biết phải làm sao, sợ hãi nhất,
sẽ là người đầu tiên nghĩ đến.
Sau khi sự việc xảy ra, Tô Trí Nhược hoàn toàn lâm vào
trong một vũng lầy không thể tự thoát khỏi, trước mắt là một khoảng tối che thế
giới của hắn không t