
i... On Cheon ư?”
Ji Hyeon hỏi với
vẻ mặt ỉu xìu thất vọng.
Trời ơi, On
Cheon, ông bảo cứ đến đây đi rồi ông sẽ giao đất cho mình, ngày hôm sau mình
đến thẳng Kim Cheon, vậy mà mình vừa đến, ông đã đi On Cheon rồi.
Chẳng rõ vì sao
mọi chuyện lại khởi đầu bằng một cú điện thoại của ông họ vào sớm tinh mơ, ông
đột ngột thông báo sẽ giao lại vườn nho 30 hecta cho Ji Hyeon, khiến cả nhà
tròn xoe mắt kinh ngạc.
“Dạ, chú nói gì ạ?”
“Không nghe rõ à? Tao bảo là sẽ giao vườn nho lại cho con gái mày mấy lần rồi còn gì?”
Trong chốc lát, ông Hyeong Man không tin vào tai mình. Ông chú già
này lẩm cẩm rồi sao? Ông bảo sẽ giao lại vườn nho, nhưng mà cho Ji Hyeon ư? Ông chú bao năm nay chẳng biết sống chết ra sao. Lâu nay ông đã sống xa lánh mọi người, đột nhiên một sớm tinh mơ lại gọi điện về để thông
báo sẽ giao lại vườn nho cho cô cháu gái.
“Chú bảo sẽ giao lại vườn nho cho Ji Hyeon ạ?”
“Thằng này đêm qua ăn nhầm cái gì rồi mới đi ngủ phỏng? Tao cứ phải nhắc đi nhắc lại à?”
Ồng chú họ tính nóng nảy liền nổi giận.
Ông chú nổi tiếng với tính khí khó chịu và cách ăn nói ngỗ ngược,
ngay cả ông nội Ji Hyeon đã qua đời cũng từng nói rằng không hiểu sao
nhà ta lại có cái thằng như thế, sau đó ông chửi chú là”thằng chó” rồi
cạch mặt hẳn. Không chỉ ông nội Ji Hyeon mà tất cả những người trong họ
đều muốn xa lánh chú.
Có thể ông chú nay đã ngoài sáu mươi nên tính cách đáng sợ ấy đã vơi
đi một nửa như cây cải bị ướp muối, nhưng ngày còn trẻ ông quá là thô lỗ và cục cằn. Có lẽ cụ bà trong lúc mang thai ông đã ăn rất nhiều thịt
cầy nên bị quả báo chăng. Tin đồn lan đến tận làng bên, không có cô gái
nào muốn lấy người chồng có tính tình thô lỗ như thế, vả lại ông cũng
chẳng có ý định lấy vợ. Đúng là số phận an bài, không để ảnh hưởng đến
làng nước, ông bỏ nhà đi biệt tích mấy năm rồi đột nhiên xuất hiện khiến những người trong họ từng gièm pha phải chột dạ.
Cụ bà qua đời trước, sau đó cụ ông mắc bệnh hiểm nghèo chống chọi với nhiều tai biến rồi cũng đi theo cụ bà, khi ấy ông chú vừa bước sang
tuổi bốn mươi. Người ta đã nghĩ rằng ông là người không thể gắn bó với
nơi đây, cha mẹ mất thể nào cũng lập tức bán đất bán nhà rồi cao chạy xa bay. Nhưng ông chú đã bỏ ngoài tai những lời bàn tán của mọi người,
sống ở ngôi nhà ấy cho đến tận năm ngót bảy mươi tuổi mà vẫn không chịu
chuyển đi đâu. Một mình ông đã chăm sóc vườn nho đó.
Hồi ông nội của Ji Hyeon còn sống, trong nhà có việc lớn việc nhỏ,
vài năm ông chú lại đến thăm hỏi một lần, nhưng từ khi ông nội qua đời
thì hầu như ông chú không còn liên lạc.
“Bốn năm trước lúc hay tin bà thím hai qua đời, nhà mình có xuống Kim Cheon thăm hỏi, mới đó mà đã bốn năm. Nhưng sao chú lại biết số điện
thoại mà gọi nhỉ? Nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Chú nói sẽ giao vườn
nho cho Ji Hyeon mà. Nói là một nhẽ, nhưng tin hay không lại là chuyện
khác.” Ông Hyeong Nam nghĩ bụng.
“Có điều cháu muốn hỏi rằng sao chú lại muốn giao vườn nho cho riêng Ji Hyeon nhà cháu?”
“Lúc thím hai mất, Ji Hyeon cũng về phải không?”
“Dạ phải ạ, cháu có đưa nó theo.”
“Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay hai mươi sáu rồi, chú ạ!”
“Lớn thế rồi à? Chưa định lấy chồng sao?”
“Nó còn trẻ mà chú.”
“Hăm sáu còn chưa lo chuyện chồng con, không sợ ế à?”
“Bây giờ con gái chúng nó có lấy chồng sớm như ngày xưa đâu chú...”
“Thế cũng được, hồi đó tao trông nó ngoan ngoãn và khỏe khoắn lắm.”
Lời của ông chú khiến nụ cười của ông Hyeong Nam tắt ngúm. Ngoan
ngoãn và khỏe khoắn ư? Nói đúng ra, con bé Ji Hyeon chẳng hề biết cách
làm một việc thế nào cho tốt, nó luôn làm hỏng chuyện! Con bé học đại
học tốn một khoản tiền không nhỏ, vậy mà lại không tìm được việc gì ra
hồn, suốt hai năm nay nó hết ăn rồi lại chơi. Tốt nghiệp đại học ra,
trong khi các bạn cùng ngành biết tự trọng đều tìm được việc làm ở các
công ty lớn, rồi lại băn khoăn tìm công việc làm thêm theo ý muốn, hoặc
không cũng cứ vào một xí nghiệp nho nhỏ với đồng lương bé như đuôi chuột rồi ngồi duỗi chân mà chơi, thì con bé Ji Hyeon này chẳng làm gì cả.
Phụ giúp việc nhà thì chỉ có mỗi việc dễ nhất thiên hạ là rửa bát đĩa,
thế mà cũng lại làm vỡ bát mẻ chén. Thi thoảng trông cái vẻ làm dáng
quét dọn nhà cửa của nó mới thấy thảm hại làm sao. Bởi không rèn được
cho nó thói quen tốt ngay từ nhỏ nên đến giờ cũng chẳng có cách nào bắt
nó tự giặt áo lót của mình. Nếu bảo nó gọt trái cây thì nó lại cắt vào
tay, đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà cái gì cũng phải dạy, mỗi việc đơn
giản là nấu cơm thôi cũng làm không xong, năm lần thì đến bốn lượt nó
nấu cơm sống. Chỉ nghĩ đến từng ấy việc thôi là thấy bế tắc rồi.
“Nó làm ở công ty tư nhân à?”
“À, vâng ạ, nó là nhân viên công ty.”
Nó sống cuộc sống thiên nga [1'> suốt 365 ngày, thoắt cái mà đã hai
năm, tính theo số năm thì là ba năm rồi, nhưng không thể nào nói với chú là nó chỉ ăn và chơi được, nên phải nói tránh rằng nó đang đi làm.
[1'> Người Hàn Quốc xem con thiên nga là loài vật tuy đẹp nhưng lười nhác, không làm gì cả. (Chú thích của dịch giả)
“Công ty nó tốt chứ?”
Chú đã