XtGem Forum catalog
Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324745

Bình chọn: 7.00/10/474 lượt.



“Thượng, trung, hạ. Thượng là giới thượng lưu, trung là trung lưu,

còn hạ, con biết là gì không? Là thường dân? Nó cho dễ nghe thì là

thường dân, chứ thực ra là tầng lớp hạ lưu. Có ai muốn sống một cuộc

sống hạ lưu không? Khi nắm được cơ hội thì dù là người hạ lưu hay trung

lưu cũng đều muốn vươn lên cả.”

Ánh mắt sắc lẹm của mẹ trong phút chốc đưa xuống dán chặt vào gương mặt của Ji Hyeon.

“Giờ thì con muốn thế nào? Xem ra đến cuối đời, mẹ vẫn phải chấp nhận số phận nghèo hèn rồi. Có được mảnh đất, được sung sướng thì phải nhảy

cẫng lên chứ, sao lại không thích thế hả?”

“Mẹ à! Nhưng con...”

“Mẹ con cái gì! Không nhưng nhị gì hết!”

Mẹ dứt khoát ngắt lời không để Ji Hyeon kịp mở miệng.

“Nói đến thế rồi mà con vẫn nhất quyết không đi thì mẹ nhảy lầu chết quách đi cho rồi”

“Ơ, mẹ này, chết gì kia chứ, sao lại chết. Với lại nhà mình ở tầng một mà, có nhảy xuống cũng không chết được đâu.”

“Vì không có 15 triệu won nên phải ở tầng một đấy! Chỉ cần có thêm 15 triệu won nữa là có thể lên tầng 89 sống rồi!”

Mẹ vừa nói vừa giậm chân.

“Thôi, đừng, đừng mẹ ơi! Con đi! Con sẽ đi. Ông mà cho đất thì con

nhận cho mẹ ngay. Làm vườn dù có gãy cả lưng, con cũng sẽ làm mà!”

Ji Hyeon đã bị ép buộc, đưa đẩy xuống tận Kim Cheon như thế đấy. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, và không hề có cơ hội phản kháng.

“Chắc chắn con phải đi làm vườn. Chắc chắn con phải đi!”

Đã bảo làm vườn thì dứt khoát phải làm!

Dù đã xuống đến Kim Cheon nhưng Ji Hyeon vẫn sợ đờ người mỗi khi nghĩ đến việc trở thành một cô gái quê ngày ngày làm việc đồng áng. Làm vườn sao? Ôi trời đất ơi. Làm vườn cơ đấy. Việc đồng áng là một nghệ thuật

chứa đầy thú vị! Sao đường sá lại xa xôi và gồ ghề thế này nhỉ? Thật ra

cũng không gồ ghề lắm. Dạo gần đây đường nông thôn đã được tu sửa nên

cũng chẳng còn mấy chỗ gồ ghề, nhưng quả là dài thật. Cảm giác đó là do

cô đang đi trên đôi giày gót cao mười phân. Ji Hyeon bước cà nhắc, chợt

nghe có tiếng phành phạch từ phía sau dội lại. Một cỗ máy cày đang chạy

tới.

“Này, chú ơi, chú gì ơi!”

Ji Hyeon vẫy tay và gọi to, cỗ máy dừng xịch lại bên cô.

“Chú cho cháu hỏi một chút. Cháu đang tìm địa chỉ nhà này, nó ở đâu vậy chú?”

Ji Hyeon chìa ra mảnh giấy nhớ nhỏ ghi địa chỉ nhà ông. Người đàn ông nhận mảnh giấy từ tay Ji Hyeon, nhìn cô một chặp từ trên xuống dưới với vẻ không mấy thân thiện. Đó là một thanh niên có nước da sậm màu đặc

trưng của dân quê.

Thái độ của người này sao thế nhỉ?

Người thanh niên chẳng hiểu vì sao lại lúng túng đưa lại mẩu giấy cho Ji Hyeon.

“Cuối con đường đó, rẽ theo tay trái sẽ thấy căn nhà có cổng xanh. Chính là ngôi nhà đó đấy.”

“Ồ vâng, cảm ơn anh ạ!”

Ji Hyeon nói lời cảm ơn, vừa cúi chào thì gã trai nhà quê đáng sợ ấy đã bỏ đi mất.

“Ít ra cũng phải cho người ta đi nhờ xe chứ!”

Ji Hyeon lại nắm lấy túi xách bước loạng choạng trên đường quê. Đến

cuối đường rẽ trái đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến được cái nhà gã trai kia chỉ. Nhưng cô nhìn thế nào cũng không thấy cánh cổng màu

xanh đâu cả. Chắc cái cổng này phải mười năm rồi chưa sơn lại, nước sơn

đã bong tróc gần hết. Ji Hyeon chùi thử một chỗ, đúng là cánh cổng được

sơn màu xanh thật, nhưng giờ thì bẩn và đầy gỉ sét, chỉ còn sót lại một

chút sơn xanh trên cột, vậy mà cũng nói là cánh cổng màu xanh chứ.

Cổng chính để ngỏ như thể nó luôn được mở như vậy.

“Có ai ở nhà không ạ?”

Ji Hyeon bước một chân vào bên trong cổng. Đột nhiên có tiếng sủa

vang, không phải siêu nhân xuất hiện khi ai đó có chuyện gì xảy ra, mà

là hai con chó mực chẳng biết từ đâu lao ra nhanh như chớp, vây chặt lấy Ji Hyeon.

“Ối mẹ ơi!”

Ji Hyeon giật mình hoảng sợ, vứt bỏ va li túi xách, hét toáng lên, tiếng hét như làm rung chuyển mặt đất.

“Đi ra chỗ khác! Lũ chó này!”

Hai con chó vừa nghe tiếng quát, lập tức rời Ji Hyeon, song có vẻ

không dứt ra ngay được, chúng lảng vảng đi quanh một hồi rồi mới cụp

đuôi chạy mất.

Ji Hyeon vẫn bất động một chỗ, tay chân run lập cập dù mấy con chó đã chạy xa. Ngay lúc đó cô bỗng nhìn thấy một ông cụ đang ngồi, tay châm

điếu thuốc lá. Cô cảm thấy ngờ ngợ, hình như người đó chính là ông họ

mình, tuy ông cụ và ông nội đã khuất của cô không có nét gì giống nhau,

nhưng dù sao trong tình cảnh này thì chắc là như vậy rồi.

“Ai đây?”

Ông cụ lớn giọng hỏi Ji Hyeon, là giọng người vừa quát to xua chó. Âm lượng của cụ lớn thật!

“Cháu... cháu đến tìm ông cháu ạ.”

“À, Ji Hyeon đấy phỏng?“

“Dạ? Dạ, con là Ji Hyeon ạ.“

“Vào đi!”

Đúng là ông rồi.

“Vâng ạ, thưa ông.”

Ji Hyeon vẫn còn hồi hộp, trong lòng chưa thể nhẹ nhõm được, cô cố

hít một hơi thật sâu sau đó cầm lấy túi xách và va li bước vào bên

trong.

“Đi bộ tới hử?“

“Dạ.“

“Lẽ ra phải đi taxi chứ.”

“Người ta cho con xuống ở ngay cổng làng.”

“Bảo nó chở đến đây thì nó sẽ chở thôi!”

“Dạ thế ạ? Con không biết, thưa ông.”

Ji Hyeon ngồi trên sàn nhà gỗ, lau mồ hôi.

“Biết ông là ai rồi phỏng?”

“Dạ, con biết ạ. Thưa ông!”

“Biết là được.”

Cách nói chuyện cộc lốc của vùng Kyeong Sang.

Giọng nói như đang nổi giận, chất giọng đặc trưng Kyeong San