
hống vẫn hơn là cho người ngoài, ông đã hỏi chúng nó sau khi nhận đất của ông bà rồi thì có muốn làm
vườn tiếp không, chúng nó bảo là cứ cho chúng nó đi chứ sao lại bảo
chúng nó làm vườn, rồi lũ chúng nó liếc ngang liếc dọc, sáng long cả mắt ra.”
“Dạ, thế ạ...”
Giọng nói địa phương vùng Kyeong Sang, quê ông nội và bố, nghe cũng
không đến nỗi nào, nhưng quá nửa những lời ông họ nói Ji Hyeon hoàn toàn chẳng nghe ra. Vậy mà khi ông chửi ai đó thì lại nghe rất rõ. Từ”chúng
nó” xuất hiện tới tám lần cơ mà. Với cả giọng ông sao lại to đến thế, dù biết không phải ông đang chửi mình nhưng Ji Hyeon vẫn co rúm người lại
như đang bị mắng.
“Nếu có lương tâm, chúng nó chắc cũng chỉ trồng nho được vài năm, như vậy cũng không được.”
“Vậy, vậy ạ...”
Ji Hyeon gắng kìm nén nỗi thất vọng tràn trề, cố tươi tỉnh đáp lời.
Vậy rốt cuộc Ji Hyeon phải biến thành nông dân rồi.
“Ăn đi nào. Muốn có sức để trồng nho thì phải ăn hết chỗ cơm này đi.”
“Dạ...”
Thức ăn và mùi vị đều ngon, lẽ ra phải ăn được nhiều hơn lúc bình
thường nhưng bây giờ Ji Hyeon thấy con đường đến mục tiêu ngày càng mờ
mịt nên cơm vẫn còn đến nửa bát. Ji Hyeon không muốn ăn nữa dù chỉ là
một thìa, nhưng vì ông đã bảo phải ăn hết, không được bỏ thừa nên cô
buộc phải lùa thêm thìa nữa vào miệng, rồi bỗng thấy choáng váng.
“Ông ơi.”
“Sao?”
“Chỗ cơm này, thật sự là con không thể ăn thêm được nữa.”
“No rồi hả?”
“Dạ”
“Vậy thôi đừng ăn nữa, ép ăn cho bằng được rồi lại sinh bệnh ra.”
Dù lệnh nghiêm ngặt đến mấy cũng có thể rút lại được, ông họ đã kêu
ngừng ăn. Biết thế này khi nãy đã nhất quyết thôi không ăn nữa rồi.
“Chắc là mệt rồi, thôi vào ngủ đi.”
“Không mệt đâu ạ, con rửa bát đã!”
“Thôi, cứ để đấy, đi ngủ đi.”
“Không sao, ông ạ.”
Ji Hyeon bắt đầu thu dọn từng cái bát rỗng mang đến bồn rửa bát. Sau
khi nhìn thấy nhà vệ sinh, cô đã nghĩ rằng đây không có những thứ để tạo ra đời sống tiện nghi, thế mà nhà bếp cũng có bồn rửa bát, có cả bếp
gas, tuy chỉ là đồ cũ. Dĩ nhiên là không có bếp điện.
Ji Hyeon bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ lạ lẫm này, nhưng ông đã nghĩ cô
là một thiếu nữ mẫu mực, ngoan ngoãn cho nên cô phải làm ra vẻ thật mẫu
mực và ngoan ngoãn. Ji Hyeon lấy các hộp rau trong tủ lạnh ra, trút
thẳng rau ăn thừa vào, còn ông thì đem cơm Ji Hyeon bỏ thừa khi nãy đổ
vào nồi cơm điện.
“Sáng mai con sẽ ăn cơm thừa của ngày hôm nay ạ.”
“Ừ, tốt.”
Ông lặng yên nhìn Ji Hyeon cầm khăn lau bàn ăn, nét mặt có vẻ rất hài lòng.
“Sống ở thành phố, về đây có thấy bất tiện không?”
“Không sao đâu ạ. Ở đây mát mẻ, yên tĩnh, thích lắm ông ạ.”
Ji Hyeon nói toàn những lời không xuất phát tự đáy lòng nên bắt đầu
cảm thấy ngứa lỗ tai. Đương nhiên chỗ này mát mẻ, yên tĩnh thật, nhưng
Ji Hyeon có bao giờ thích sự mát mẻ, yên tĩnh đâu cơ chứ.
“Phải chi ông có vợ thì hay biết mấy. Nhưng vậy thì cũng mệt. Không lấy vợ nên không có vợ thôi.”
“Đâu phải ông sống không có bà là xấu đâu ạ.” Ji Hyeon cười thật hiền và nói.
“Ngày mai ra chăm vườn nho, nhân tiện xem thử cách làm nông như thế nào.”
“Dạ, con sẽ làm theo lời ông ạ.”
“Phải xem qua chứ, bây giờ đất đã là của mày rồi.”
“Dạ, con phải làm tốt mới được chứ...”
Đất thì nhất rồi, nhưng mà làm nông thì...
“Người thành thị học ở đâu cách trồng nho cơ chứ. Tuy nhiên, cứ học thử rồi sẽ thấy rất thú vị.”
“Dạ...”
Ji Hyeon nở nụ cười gượng gạo khi ông nói trồng nho là công việc rất thú vị.
Không thể nào làm được, Ji Hyeon muốn nói to rằng ông cứ để đất ở
đấy, không thì hiến cho nhà nước đi cho rồi, nhưng trong đầu lại hiện
lên gương mặt mẹ vừa nôn ọc vừa thụi tay vào ngực, cô không thể thốt ra
những lời như vậy được.
“Mấy mươi năm qua, ông sống tại đây và chỉ trông vườn nho này. Bây
giờ sức yếu mà việc giao lại vườn nho cũng gặp khó khăn. Ông phân vân
nghĩ đến việc bán cho ai đó để lấy tiền an dưỡng tuổi già, tiền bán vườn nho có mà tiêu xả láng đến lúc chết. Nhưng tài sản ông bà để lại mà bán ăn cả cũng chẳng hay ho gì. Nếu ông có con có cháu thì đã khỏi lo,
nhưng đằng này ông lại không con, không cháu. Khi ông bảo sẽ giao lại
vườn nho, người ta còn nói ông lẩm cẩm rồi.”
Ji Hyeon nghe lời ông họ nói mà bỗng cảm thấy nhói lòng. Bởi bố mẹ Ji Hyeon cũng hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần rằng ông có bị lẩm
cẩm không.
“Tại sao ông lại nghĩ đến mày, có biết không?”
“Con không biết.”
Ji Hyeon cũng hết sức tò mò về điều này. Sao ông lại muốn giao vườn
nho vô cùng rộng lớn này cho đứa cháu gái họ xa lắc xa lơ, không phải
giao cho bố, mà lại là cho Ji Hyeon.
“Ông đã nói rằng ông có đến hai đứa em và còn có đứa cháu phải không? Chúng nó toàn là một lũ vô học. Chưa bao giờ thấy chúng chào ta một
tiếng. Thế mà bố con tuy là họ hàng xa nhưng mỗi lần về quê đều đến thăm hỏi ông, dù ông chẳng cho bố con gì hết. Ngoài bố con, chẳng có đứa nào hỏi thăm sức khỏe và mua rượu cho ông cả.”
“Ra là thế ạ?”
Ji Hyeon chưa thấy bố nhắc đến chuyện này bao giờ, nhưng ít ra đối
với ông họ việc được biếu rượu quả là một việc hết sức cảm động.
Trở mình mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng
Ji Hyeon ng