
ồi phắt dậy. Không thể chịu nổi nữa. Dù nhiệt độ có thất thường thế
nào thì vẫn chưa qua đầu tháng Tám cơ mà, sao cứ nóng hầm hập như ấm trà sâm
bốc hơi thế này nhỉ. Nằm ngủ mà trằn trọc mãi. Vì ở quê nên nếu mở toang cả cửa
trước lẫn cửa sau, gió sẽ hiu hiu thổi vào, nhưng vấn đề là cả ngày đã làm việc
cực nhọc ngoài đồng chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi nên mồ hôi giờ cứ rịn ra
làm rít cả người.
Làm như trâu, đúng là làm như trâu bò í.
Sau bữa ăn sáng, chưa kịp nghỉ ngơi phút
nào đã phải bắt đầu gói nho. Cứ phải cố ngước lên để làm việc nên một lát sau
cổ liền cảm thấy như bị kim châm. Dù chỉ mất vài giây lén cúi xuống ngồi thì
ngay lập tức Taek Gi sẽ nện một đòn như trời giáng bằng cái giọng cộc cằn nghe
đến phát ghét:”Đừng có trốn việc!” Đã không chịu được đau, Ji Hyeon càng không
thể chịu đựng việc toàn chân ướt đẫm mồ hôi mà không thể lau rửa. Nếu ở Seoul,
người ta sẽ chẳng cần phải suy đoán ý nghĩ của người khác mà chỉ cần vào nhà vệ
sinh tắm rửa là xong, nhưng ở nhà ông,”phòng tắm” chỉ có mỗi cái vòi nước trên
sân.
“Taek Gi chắc đã ngủ rồi nhỉ?”
Có lẽ mình phải thấm nước cho ướt khăn để
lau người. Ji Hyeon thận trọng mở cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài yên lặng như tờ.
Cô rón rén cầm khăn bước ra, đi ngang qua Taek Gi, còn ghé mắt nhìn vào. Đèn đã
tắt. May thật!
Ji Hyeon nhón chân đi qua, lũ chó đang ngủ
say bỗng thức giấc.
“Nằm xuống ngay, lũ chó này!”
Ji Hyeon cúi người gằn giọng nạt lũ chó,
dường như chúng hiểu ý của Ji Hyeon nên lại nằm xuống.
Ji Hyeon đến trước vòi nước, chỉ vặn nửa
vòi để nước chảy ra không gây tiếng động. Cô bắt đầu hứng nước, rồi vừa thận
trọng trông chừng cửa phòng Taek Gi, vừa nhúng ướt khăn, gấp lại và luồn sâu
vào trong áo, bắt đầu lau khắp người đang nhầy nhụa mồ hôi.
“Ông bảo kêu người làm nhà vệ sinh mà bây
giờ lại bỏ đi On Cheon, phải làm sao đây?”
Ji Hyeon đứng dậy vén váy lên, cầm khăn
lau vào mặt trong bắp đùi, thình lình cửa phòng Taek Gi bật mở. Taek Gi bước ra
ngoài. Đèn hành lang bật sáng. Ji Hyeon giật bắn mình, vội kéo cái váy đang tốc
lên xuống, Taek Gi cau mày nhìn cô đứng như trời trồng với cái khăn ướt trên
tay.
“Làm gì đấy?”
“Tôi lau người.”
Taek Gi nghe thấy vậy, im lặng nhìn Ji
Hyeon rồi mang giày vào, bước xuống sân, tiến đến cổng chính đóng cánh cổng
đang mở lại. Ji Hyeon lúc này mới giật mình nhận ra cổng chính vẫn mở toang. Có
lẽ cả trước và sau khi Ji Hyeon đến đây, cánh cổng này chưa bao giờ được thực
sự đóng lại cũng nên.
“Tôi nấu nước cho nhé.”
“Thôi, tôi chỉ muốn lau người một chút
thôi mà.”
“Vậy bật đèn rồi hãy lau.”
“Anh không ngủ à? Tôi tưởng anh ngủ rồi
nên...”
Taek Gi không nói thêm lời nào liền đi
ngay vào phòng. Ji Hyeon nửa đêm không ngủ, lục cà lục cục, tưởng Taek Gi sẽ
mắng mỏ nhưng không ngờ anh ta chỉ im lặng, nên sau khi lau mình, cô gội đầu
luôn rồi mới vào phòng. Cuối cùng Ji Hyeon cũng có thể khoan khoái đi ngủ.
Ngày hôm sau trên đường ra vườn, Ji Hyeon
hỏi Taek Gi rằng trong làng có nhà tắm công cộng nào không, Taek Gi thẳng thừng
trả lời là không. Không có nhà tắm công cộng nghĩa là ngày nào cũng chỉ có thế
lấy khăn thấm nước lau mình thôi.
Thế nhưng việc lau mình bằng khăn ướt cỏn
con ấy cũng phải chấm dứt sau khi ông trở về. Ji Hyeon biết những cụ già cao
tuổi thường ghét cay ghét đắng việc dùng nước hay đồ vật gì đó một cách lãng
phí, nhưng dù như vậy thì cũng thật quá đáng. Mồ hôi túa ra như mưa mà không
tắm thì sống làm sao được đây. Nửa đêm khuya khoắt Ji Hyeon theo thường lệ ra
vòi nước thấm ướt khăn lau mồ hôi, thế là bị ông quở mắng đến phát khóc.
“Rửa mặt là được rồi, làm gì mà phải lau
hết cả người thế chứ! Sao ngày nào cũng gội đầu vậy?”
Ông tức tối la mắng, vậy là đủ hiểu ngày
hôm sau chẳng còn mong đợi lau chùi gì được.
Ông bảo về đây ông cho đất, vậy mà đến
nước còn không được sử dụng thoải mái, sao lại phải sống kham khổ thế chứ, hạt
muối bẻ đôi, buồn muốn chết mất. Gọi điện cho mẹ lấy cớ khóc lóc, cầu xin tha
thiết nhưng cũng vô ích.
Ông đi On Cheon 3 ngày 2 đêm mới quay về.
Ji Hyeon cứ nghĩ Taek Gi đã ra sức bóc lột cô trong lúc ông không ở nhà, giờ
chắc sẽ có chút thay đổi; cuộc sống khổ sở, cứ về đến nhà là xỉu xuống ngay
cũng sẽ được chấm dứt, nào ngờ ông về rồi, hiện trạng này cũng chẳng khác đi.
Trái lại còn tệ hại hơn, đến nước cũng không được dùng. Vốn dĩ Ji Hyeon tính
ngay khi ông về cô sẽ mách ông tất cả, không bỏ sót một chi tiết nào. Nhưng lúc
ông về đã rất muộn, ông mệt nên đi ngủ ngay. Không bộc bạch được kịp thời, sáng
hôm sau, Ji Hyeon nhanh nhảu vào bếp với quyết tâm tố cáo hết sự ngược đãi mà
cô đã nhẫn nhịn mấy ngày hôm nay. Nhưng khi đến gần nhà bếp, cô nghe có tiếng
ông và Taek Gi đang trò chuyện.
“Con bé thế nào? Có học hỏi gì không?”
“Dạ. tuy còn hơi vụng nhưng cũng chăm chỉ
làm việc đấy ạ.”
“Ta bảo giao lại vườn nên nó mới xuống
đây, thế nó không trốn né công việc sao?”
“Dạ không trốn việc đâu bác ạ.”
“Con thấy thế nào? Nếu ta giao lại vườn
nhỏ thì nó bán ngay không nhỉ?”
“Cái đó, con không biết.”
Có