Polaroid
Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324714

Bình chọn: 8.5.00/10/471 lượt.

i Hyeon mang theo cái ví lúc nãy để trong phòng rồi mau chóng ra

khỏi nhà ông, đi được một quãng, cô lấy điện thoại ra gọi về nhà.

“Mẹ!”

Ngay khi mẹ vừa nhấc điện thoại, Ji Hyeon đã gào ầm lên.

“Con không thể sống ở đây được, không thể nào sống được!”

“Con đến rồi hả?”

“Nhà vệ sinh! Con muốn chết đi mất!”

“Nhà vệ sinh thế nào?”

“Hố xí nhà quê, cái loại đó có lỗ ở chính giữa ấy. Dơ bẩn, đáng sợ, con mà té xuống đó thì chết mất.”

Ji Hyeon bực tức hét lên như xé giọng.

“Ông bảo là xây nhà vệ sinh rồi cơ mà?”

“Giờ mới định kêu người xây thôi. Vẫn chưa làm!”

“Thì chịu khó đợi chút đi. Gọi người đến làm rồi còn gì?”

“Thế tối con phải làm thế nào đây? Ban ngày con đã sợ té xuống muốn chết rồi, tối đến làm sao đi đây?”

“Có phải con nít một hai tuổi đâu mà rơi xuống được.”

“Con sợ lắm. Thối kinh khủng. Mẹ! Con không thể sống ở đây đâu!”

“Cái gì mà không thể sống? Đừng có nói nhăng cuội nữa!”

“Mẹ đến đây mà sống đi, mẹ đến sống đi!”

“Hay là mẹ mua một cái bô gửi xuống cho nhé!”

“Bô ạ?”

“Ừ, tối dùng bô là được rồi.”

“Mẹ!”

Ji Hyeon gào lên.

“Dù thế nào thì cũng phải chịu đựng, ông đã bảo sẽ xây nhà vệ sinh ngay mà. Chịu đựng, con phải chịu đựng thôi!”

“Con không chịu được! Thật là điên mất thôi, mẹ ơi. Căn phòng của con ấy, ông bảo là đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chẳng có thứ gì cả. Tủ áo, tủ

ngăn kéo, chẳng có gì, không một thứ gì hết!”

“Chuyện đó thì có gì to tát? Khi mẹ lấy bố cũng chỉ có mỗi cái tủ cao và một cái tủ kéo. Nếu chẳng có gì hết thì càng rộng rãi, càng tốt chứ

sao!”

“Mẹ!!!”

“Nhức tai quá! Con thử chịu khổ đi! Con ăn không ngồi rồi suốt thời

đại học mà giờ vẫn chẳng kiếm được việc làm, chỉ biết mải mê ăn chơi

suốt. Thôi cố mà chịu khó học hỏi đi!”

“Nhất định phải thế sao, hả mẹ?”

“Đừng lằng nhằng nữa, nếu gọi điện chỉ để nói những lời này thì đừng gọi nữa!”

“Mẹ ơi, con sẽ tìm việc làm. Con sẽ đi tìm việc mà mẹ!”

“Hai năm rồi không tìm được việc, bây giờ làm được gì?”

“Được mà mẹ! Con sẽ tìm được việc! Con nói là con sẽ tìm được! A lô, a lô?”

Ji Hyeon bất lực nhìn cuộc gọi vừa bị ngắt rồi gập máy lại.

“Trời ơi, thật kinh khủng!”

Cảm thấy như mây đen đang che kín toàn bộ cuộc đời mình, cô nhìn trân trân lên bầu trời quê tươi đẹp bắt đầu hắt những tia nắng cuối chiều.

Trông bữa cơm ông dọn ra, nét mắt Ji Hyeon xịu xuống. Cơm được ních

đầy ụ như một ngọn đồi trong cái nồi đồng to tướng. Mình có phải Hercule đâu chứ, sao có thể ăn hết từng này cơm.

“Ông ơi! Cơm nhiều quá.”

“Con gái con đứa, còn thanh niên thì phải ăn nhiều vào.”

“Thôi ạ! Nhiều quá ông ơi!”

Ji Hyeon liền đặt bát cơm lên bàn rồi đứng dậy.

“Đừng bỏ thừa cơm như thế, ăn hết đi!”

Ông cụ nói như đinh đóng cột, Ji Hyeon không thể phân bua thêm lời nào, đành ngồi phịch xuống.

Chén đĩa nhiều quá mức tưởng tượng. Một vài món kim chi, rau trộn,

canh đậu, cả cá chỉ vàng nữa. Chẳng biết có phải vì Ji Hyeon đến đây

không mà ông đã nướng sẵn cá chỉ vàng, nhưng so với nhà ở Seoul thì thật sự chén đĩa ở đầy nhiều hơn nhiều. Ji Hyeon cũng biết người ở quê không chia chén đĩa ra nhiều loại, cứ ăn tùy tiện, nhưng cô thấy đó là một

lối nghĩ hoàn toàn sai lệch, những đĩa thức ăn trông ngon mắt nhất đều

được bày ra, cô bắt đầu ăn.

“Ông tự tay nấu canh ạ?”

“Ừ”

“Ngon quá, ông ơi!”

“Ngon phải không? Ăn nhiều vào đi!”

“Dạ.”

‘Thế có bạn trai chưa?”

“Dạ chưa.”

Ji Hyeon lắc đầu rồi bất giác nghĩ đến Kyu Jin và Tae Oh. Người yêu

ư? Hừ, chẳng có tay người yêu nào mà chỉ toàn những tên ác bá.

“Trong công ty không có ai à?”

“Không phải không có ai mà công ty con khống có anh nào ra hồn, ông ạ.”

“Xin phép công ty thế nào mà xuống đây?”

“Dạ con xin nghỉ phép ạ.”

“Nghỉ phép? Thế được mấy ngày?”

“Hơi lâu ạ, nửa tháng.”

“Nửa tháng? Vậy chỉ ở đây nửa tháng rồi đi hả?”

“Dạ vâng, cái đó thì bố con bảo đến để gặp ông một lần. Ông đã nói là muốn gặp con, chứ con không biết rõ nguyên do ạ. Thế nên, con cứ nghe

theo lời như vậy thôi...”

Cô giả vờ như đang làm ở công ty, không biết rõ căn nguyên, nhưng xem ra việc luồn lách thật gian nan.

“Muốn làm vườn thử không?”

“Làm vườn ạ?”

Ji Hyeon không”vâng dạ” nữa mà tự dưng chỉ ngồi cười.

“Sao lại cười? Không thích làm à?”

“Dạ không phải vậy... là vì con đang băn khoăn không biết mình có thể làm tốt công việc này không. Con chưa từng làm vườn bao giờ mà ông lại

bảo giao vườn cho con, không thể chỉ vì lòng tham mà nói ngay với ông

rằng: ‘Con sẽ làm được.’ Rồi kết quả lại chẳng làm dược gì, đến lúc ấy

thì mất mặt lắm”

“Ngoan quá nhỉ.”

Ji Hyeon không thể nói với ông rằng cô hoàn toàn không nghĩ là mình

sẽ làm vườn nhưng lại bị đẩy xuống đây. Cô muốn nói vòng vo tránh né

việc mình ghét làm vườn, nhưng ông đã hiểu câu nói của cô theo hướng

hoàn toàn khác.

“Vì thế nên ông mới giao vườn lại cho mày đấy. Tuy chưa nói chuyện

lần nào nhưng ngoài mày ra, tất cả những đứa cháu khác của ông, lũ chúng nó toàn là lũ cùi hủi cả. Chúng nó đối xử ngỗ ngược với chính bố mẹ

chúng nó, mỗi khi gặp ông đều chẳng được câu chào hỏi tử tế. Ông thì

nghĩ giao đất lại cho người cùng huyết t