Old school Swatch Watches
Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325332

Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.

mới mở lời nói.

“Anh muốn gì?”

“Tự dưng anh nghĩ đến thôi. Lúc chia tay em rồi, thời gian đầu thật

sự rất khó khăn. Anh cứ tự nhủ ban đầu thì vậy, vài ngày sau sẽ đỡ hơn

thôi, nhưng không được, anh lại tự nhủ chắc vài ngày nữa sẽ đỡ hơn, thế

mà thấm thoắt đã bao nhiêu năm rồi? Anh vẫn rất buồn mỗi khi nghĩ đến

những kỷ niệm của chúng mình ngày xưa.”

Thật là, sao anh ta lại trở nên đa cảm như thế nhỉ?

Ji Hyeon xoay người lại nhìn Kyu Jin, phát hiện thấy anh ta như đắm chìm trong những hồi ức đã qua.

“Em còn nhớ không? Ngày đầu tiên anh tỏ tình ấy? Anh đã rất xúc động

và ngượng ngùng. Ngày sinh nhật em, anh cắm nến lên chiếc bánh để chúc

mừng em…”

Nào có phải tỏ tình gì. Đúng ra, chỉ nói một câu:” Yêu nhau nhé.” Anh ta cũng không xúc động hay ngượng ngùng gì cả, mà có nói sổ toẹt ra

là”mình yêu nhau đi”. Cứ như nói đùa vậy. Tên thối tha, giờ là thời đại

nào rồi mà còn hoang tưởng thế không biết?

“Anh nhớ gương mặt lúc nào cũng mỉm cười của em, nhớ ánh mắt em nhìn

anh, và cả những dự định chúng mình bàn cho tương lai nữa, làm thế nào

để tốt nhất. Anh vẫn còn nhớ đấy. Và cả nước mắt anh rơi ngày em ra đi…”

Khoan đã, hình như đây là lời bài hát mình đã nghe nhiều lần ở đâu

đó. Tên Kyu Jin đã chỉnh sửa rất có kỹ thuật nhưng làm sao mà mình không biết được cơ chứ? Gã này chọn bài hát không nổi tiếng để khỏi lo bị lộ

chứ gì? Hình như là bài One Year Already của Brown Eyes thì phải. Trời,

một tên đáng gờm, trước khi nhập ngũ hắn đã giở trò này rồi, bây giờ lại tiếp tục tái diễn đây!

“I believe in you, I believe in your mind, anh biết em sẽ quay lại…”

Nghe Ji Hyeon ngân nga lời bài hát, khuôn mặt của Kyu Jin ngượng chín, không giấu được vẻ chán chường.

Ji Hyeon phá ra cười, gã Kyu Jin đi cùng thêm hai trạm nữa thì xuống

xe. Tiếp tục qua hai trạm nữa, nhưng Ji Hyeon vẫn không nhịn được cười.

Ji Hyeon nhấc điện thoại lên, lòng bồn chồn như con cú mắc tiểu, cứ

thấp thỏm đi lại trong phòng. Anh nói liên lạc với nhau để chắc không

phải nói đãi bôi chứ. Song với tính cách của anh Tae Oh, dù có thấy

phiền phức thì anh cũng chẳng bao giờ thể hiện. Đắn đo hồi lâu cuối cùng cũng quyết định gọi đến số điện thoại anh đã cho.

“A lô?”

“Anh Tae Oh ạ!”

“À, Ji Hyeon đấy à.”

“Anh vẫn ở quán rượu ạ?”

“Không, anh đang về nhà đây. Em về nhà ổn chứ?”

“Vâng, có điều em thấy hơi tiếc.”

“Thế à, anh cũng vậy. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp lại mà.”

“Vâng… Anh vẫn ổn chứ?”

“Anh vẫn ổn.”

“Em không biết gọi điện thế này có phiền anh không.”

“Phiền phức gì chứ. Gặp lại em anh đã mừng lắm rồi, giờ em còn gọi điện cho anh nữa.”

“Từ khi tốt nghiệp đến giờ, mình chưa gặp nhau lần nào anh nhỉ?”

“Ừ. Để mau chóng thích ứng với môi trường làm việc ở Đài truyền hình, anh cũng không đến họp hội cựu sinh viên được. Ji Hyeon chẳng thay đổi

chút nào nhỉ?”

“Đâu thể thay đổi gì chứ anh. Cũng đã lâu lắm đâu.”

“Cũng đúng. À phải rồi, chuyện làm vườn thế nào? Em có làm nổi không?”

“Em không cáng nổi anh ạ, nặng nhọc lắm.”

“Chắc là mất sức lắm. Bố mẹ anh cũng làm vườn ở Po Hang đấy chứ. Làm vườn cực lắm.”

Đúng thế. Phải rồi. Anh Tae Oh từng nói quê anh ấy ở Po Hang, tỉnh Kyeong Sang mà.

“Khi nào em xuống đây?”

“Em định ngày mai đi.”

“Ngày mai đi rồi à? Tiếc thế, vậy bao giờ em quay lại?”

“Vâng. Chắc là hết mùa nho em mới về.”

“Vậy à, từ ngày mai anh cũng bắt đầu đi quay phim rồi. Anh tham gia là mini series, dù chỉ là phó đạo diễn thôi.”

“Anh là mini series chắc phải đi lâu lắm anh nhỉ?”

“Chắc là khoảng 3 tháng.”

“Thế ạ …”

Ji Hyeon thấy tiếc vì mặc dù ngày mai định đi nhưng nếu anh Tae Oh có thời gian, Ji Hyeon sẵn sang dời ngày đi Kim Cheon sang ngày mốt.

“Trồng nho thế nào em? Có mệt lắm không?”

“Dạ, mệt ạ. Thế nhưng người ông định để lại vườn nho cho em bảo rằng nếu em không làm vườn thì sẽ không cho đất.”

“Chắc là nếu không dưng cho em thì ông sợ em bán ăn cả đấy mà.”

“Đúng rồi ạ, đúng là vậy đấy ạ.”

“Thì thế đấy. Bố của anh cũng vậy, anh là con cả của ông cũng không

cho đất. Khi còn đi học, rồi đến khi đi làm, lúc nào cũng bận rộn nên

chẳng khi nào anh đả động đến việc làm nông cả. Có lẽ bố anh sẽ giao lại cho thằng em thứ hai nhà anh. Nó bảo nó không có tham vọng bon chen lên thành phố cho nên sẽ ở lại quê làm ruộng. Anh cũng nghĩ, tốt nhất ông

cụ nên giao vườn và đất lại cho đứa con sống bằng nghề nông chứ không

bán đất đi mà ăn. Nếu mất đi ngôi nhà của bố mẹ ở dưới quê, anh cũng xót lắm.”

“Anh không muống sở hữu ạ.”

“Có chứ em. Po Hang ngày càng phát triển cho nên đất của bố anh hình

như cũng lên giá khá nhiều đấy. Nhưng dẫu vậy cũng có cách nào khác đâu? Nếu bố mẹ anh nhất quyết cho anh, anh sẽ rất biết ơn mà nhận lấy, còn

nếu bố mẹ không cho thì cũng làm thế nào được? Giống như những người ở

thành phố dẫu thế nào cũng luôn muốn giữ lấy căn hộ của mình, người làm

nông lâu năm cũng có suy nghĩ tương tự đối với đất đai của họ. Dù cho đi đâu chăng nữa, đến khi quay về họ chỉ muốn sống ở ngôi nhà đã sống

trước đây và chăm nom cách đồng của họ. Kể cả giá đất một ngày nào đó

nhảy vọt, k