
ư món
ba chỉ nướng. Thế nhưng, trời ơi! Ji Hyeon nào ngờ khi ra đến đình, cô đã xuýt
ngất.
Con lợn của ông
Hwang tưởng đã được làm sẵn, ai dè còn sống nhăn răng.
“Bây giờ mới bắt
lợn làm thịt ạ?”
“Ừ, bây giờ mới
bắt.”
Nghe Taek Gi trả
lời, Ji Hyeon sa sầm nét mặt.
Trời ơi, mấy
người lớn trong làng đuổi bắt con lợn đang kêu”eng éc” hoảng sợ, bắt đầu cuộc
giết mổ ngay tại chỗ.
Ji Hyeon tái mặt
quay đi. Vì quay mặt đi nên Ji Hyeon không phải nhìn cảnh tượng giết mổ lợn,
nhưng tiếng lợn kêu rung rợn vẫn vang tới liên hồi.
“Ôi, điên thật
rồi, điên thật rồi.”
Ji Hyeon bắt đầu
chạy, chạy thục mạng đến chỗ không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con
lợn nữa. Cuối cùng chạy đến vườn nho, cô dừng lại thở hổn hển. Cảnh tượng nào
dao, nào búa nện xuống con lượn hiện lên khiến Ji Hyeon khó thở, rung mình, mặt
mày nhăn nhó. Đúng lúc ấy có tiếng máy cày chạy đến. Ji Hyeon quay lại nhìn thì
thấy đó là Taek Gi.
“Cô không sao
chứ?”
“Tôi không thấy
ổn chút nào.”
“Cô chạy cũng
nhanh thật đấy.”
“Anh đừng trêu
tôi.”
“Cảnh tượng đó
khiến cô sợ đến thế à?”
“Không đáng sợ
sao? Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy người ta bắt giết lợn
đấy. Hồi nhỏ tôi thấy bà tôi giết gà thôi mà đã sợ phát khiếp rồi.”
“Giết gà thì có
gì mà phải sợ?”
“Dù thế nào thì
cũng phải động tay giết nó. Bà tôi làm gà để đãi mấy đứa cháu từ Seoul về chơi.
Bà căng cổ của hai con gà vẫn đang sống sờ sờ xuống nền đất rồi giẫm chân lên,
nói chuyện với bố tôi cho đến khi chúng chết hẳn. Bà tôi vừa nói vừa cười nữa
cơ.”
Ji Hyeon vừa kể
vừa giàn giụa nước mắt. Taek Gi cười phá lên.
“Con gà bị chẹn
ngang họng, không thể kêu được, cứ đập cánh liên hồi, trong khi bà tôi thì điềm
nhiên trò chuyện cùng bố tôi.”
Ji Hyeon vừa nói
với vẻ thương xót.
“Thịt lợn và thịt
bò chúng ta ăn ngày thường cũng đều được làm thịt như vậy cả.”
“Nhưng chí ít là
tôi chưa tận mắt nhìn thấy.”
“Cô không đói à?”
“Tôi không đói.
Còn các bà các cô thì sao?”
“Vẫn ở trong
đình.”
“Vậy sao anh Taek
Gi lại đến đây?”
“Tôi cũng không
hiểu vì sao nữa.”
“Có phải tại tôi
nên anh muốn ăn lại không ăn được?”
“Không phải.”
Ji Hyeon bước đến
gần lùm nho, ngồi xuống dưới bóng cây.
“Bắt đầu công
việc ngay bây giờ phải không?”
“Cô cứ nghỉ ngơi
thêm một lúc nữa cũng không sao.”
“Dạ dày tôi hơi
khó chịu.”
“Cô muốn ăn nho
không?”
“Tôi không.”
Taek Gi ngồi
xuống cạnh Ji Hyeon.
“Anh có hay giết
lợn không?”
“Không thường
xuyên, thi thoảng thôi. Những lúc làng có tiệc tùng chẳng hạn.”
“Tôi e sẽ chẳng
bao giờ quen nổi.”
Nghe Ji Hyeon rầu
rĩ nói, Taek Gi mỉm cười.
“Giờ thì tôi ổn
rồi.”
Ji Hyeon đi vào
nhà kho của vườn nho lấy găng tay và kéo làm vườn chuyên dụng.
“Tôi phải làm từ
phía sau phải không?”
“Ừ.”
Ji Hyeon vừa đeo
găng tay, đang định bước đi thì Taek Gi đội lên đầu cô một chiếc mũ.
“Cảm ơn anh.”
Ji Hyeon quay lại
nhìn Taek Gi.
“Nho này hái để
giao cho siêu thị ạ?”
“Đúng rồi.”
Ji Hyeon ngắm
nghía cây nho,khi lại gần thì phát hiện thấy một chùm nho chin mọng. Chùm nho ở
trên cao, Ji Hyeon phải lôi chiếc thang bốn chân gần đó tới, đặt sát vào cây.
Lên xuống thang chẳng phải việc mới làm một hai ngày, giờ thì Ji Hyeon đã rất
thành thạo. Đứng trên thang, Ji Hyeon ngắm chùm nho chín mọng một cách thoả
mãn, sau đó tì kéo lên cành cây.
“Chín mọng, tuyệt
thật!”
Đúng lúc Ji Hyeon
định cắt chùm nho, một con ong chẳng biết đậu ở đó từ bao giờ sau khi bị kinh
động liền vo vo xông vào Ji Hyeon.
“Á á!”
Ji Hyeon hét lên,
quơ tay đuổi con ong. Chiếc thang mất cân bằng, đổ nhào xuống.
“Ôi, mẹ ơi.”
Ji Hyeon cố lấy
lại thăng bằng nhưng đã muộn mất rồi. Tưởng rằng sẽ dập mặt dập mũi, đo đất
cùng chiếc thang, nhưng Taek Gi nghe thấy tiếng hét thất thanh đã kịp thời chạy
đến đón lấy Ji Hyeon. Hai người ôm nhau cùng ngã nhào xuống đất.
“Á!”
Tiếng hét này bật
từ miệng Taek Gi, chứ không phải Ji Hyeon. Anh chàng hổn hển, đẩy Ji Hyeon ra
rồi đưa hai tay ôm lấy khu vực giữa hai chân, gập người lăn trên nền đất.
Khi ngã nhào
xuống đất, chả ai kịp nghĩ đến tư thế ngã, hai người cứ ôm nhau ngã xuống,
không biết góc độ ngã thế nào, chắc hẳn Ji Hyeon trong lúc sơ ý đã đụng phải
phần nhạy cảm của Taek Gi, cũng tức là bộ phận vô cùng quan trọng đối với Taek
Gi.
Ji Hyeon ngượng
ngùng, không biết phải làm sao, còn Taek Gi gắng vực mình đứng dậy nhưng vẫn
phải hơi khom lưng.
“Này, chỗ ấy của
anh không sao chứ?”
Ji Hyeon hỏi với
vẻ rất biết lỗi, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã gặp vẻ mặt như muốn giết người của
Taek Gi.
“Không, chỗ ấy,
tôi không có ý gì cả, chỉ là không biết anh có sao không… nhưng chắc chắn là
anh có vấn đề rồi…”
Taek Gi vẫn nhìn
trừng trừng Ji Hyeon, gương mặt anh chàng trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Anh ta
rảo bước đi vào phía trong vườn nho như thể chạy trốn, nét mặt có vẻ trách móc.
Ji Hyeon đột
nhiên thấy mắc cười và cười phá lên.
“Sao lại khéo vậy
nhỉ, đụng đúng chỗ nhạy cảm của người ta, suýt thì hỏng.”
Ji Hyeon nghĩ đến
Taek Gi đang lẩn trốn ở đâu đó, lại không thể