Teya Salat
Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325902

Bình chọn: 8.00/10/590 lượt.

tôi lại có cảm giác lạ lắm.”

“Lạ thế nào?”

“Tôi cũng không

biết. Tuy làm việc ở vườn nho vất vả mấy tháng rồi nhưng giờ tôi không muốn bán

đất đi nữa, kỳ lạ thật.”

Ông đã quyết định

giao đất lại cho Ji Hyeon, nhưng bản thân cô lại thấy băn khoăn trong lòng. Ji

Hyeon đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định gọi điện về nhà.

“Mẹ à?”

“Ờ, Ji Hyeon à.

Sao lâu quá không thấy con chủ động gọi điện về nhà nhỉ?”

“Đợt rồi con bận

lắm. Giờ thì rảnh rang rồi.”

“Thế à? Đã thu hoạch hết chưa?”

“Dạ, hầu như xong cả rồi”

“Chắc mệt lắm phải không?”

“Dạ không, không sao nhưng mà... con muốn nói về chuyện của

ông.”

“Sao vậy? Ông bảo không cho đất à?”

“Dạ không, không phải vậy, mà là...”

“Thế ông bảo cho rồi à?”

“Không phải, mẹ ơi. Việc là thế này... ông sắp lấy vợ.”

“Hả? Cái gì?”

“Lấy vợ, ông bảo ông sắp lấy vợ.”

“Ôi trời đất ơi, con vừa nói gì vậy?”

“Ông thích một bà nên cuối tháng này sẽ tổ chức lễ cưới ở

đình làng.”

“Ôi trời đất ơi. Bà ấy là gái chưa chồng à?”

“Mẹ này, đã là bà già thì làm sao mà còn là gái chưa chồng

cơ chứ?”

“Hóa ra bà ấy đi bước nữa à?”

“Chắc là vậy. Lần trước hình như con nghe bà bảo làm cỗ giỗ

ông gì ấy?”

“Bà ấy không có con cháu gì à?”

“Con nghe nói là có hay sao ấy?”

“Có á?”

“Vâng, sao vậy mẹ?”

“Chắc ông không định lấy bà ta rối lật lọng giao đất cho con

bà ta đấy chứ?”

Dẫu thế nào, mẹ Ji Hyeon cũng không chịu buông tha mảnh đất.

“Con nói mẹ nghe xem, ông đã bảo cho đất chưa?”

“Ông vẫn chưa nói gì cả.”

Nếu Ji Hyeon nói với mẹ rằng cô sắp được sở hữu đất của ông,

mẹ cô chắc chắn sẽ phi ngay đến phòng giao địch bất động sản, vậy nên trước mắt

cô phải giấu, chưa thể nói ra ngay.

“Có điều gì đó khả nghi lắm, con nhỏ này. Liệu có phải bà ấy

thấy ông có đất nên mới chịu lấy ông không? Nếu không tại sao lại chịu lấy ông

già kỳ cục ấy chứ. Già cả rồi.”

“Không phải vậy đâu mẹ ạ. Hồi còn trẻ, ông bà từng yêu nhau

nhưng do bố mẹ bà phản đối nên ông bà phải chia tay.”

“Như nhau cả thôi. Già cả rồi còn cưới xin gì nữa, vì đất đó

thôi. Bà ấy định giành phần cho con cái nên mới lấy ông mày đấy.”

“Mẹ làm ơn, đừng có suy diễn như vậy đi mà.”

Ji Hyeon cảm thấy ghét mẹ cô vì bà cứ suy diễn vô cớ, chỉ sợ

bị cướp đất, mà thực ra có biết đầu cua tai nheo thế nào.

“Chuyện không phải vậy đâu. Mẹ đừng suy diễn nữa.”

“Con ngây thơ nên mới nghĩ vậy thôi.”

“Thôi đủ rổi. Rốt cuộc mẹ có đến không?”

“Đến đâu?”

“Ông làm đám cưới mà mẹ định không đến à?”

“Phải đến, phải đến chứ. Đến để còn làm rõ mọi chuyện nữa chứ.

Phải cho người ta biết ông chủ vườn nho bắt con gái tôi làm việc cực khổ đến

suýt chết, mà giờ lại đem đất cho một đứa vô công khác.”

“Con hết chịu nổi rồi, mẹ thật quá đáng!”

Ji Hyeon ngắt điện thoại.

Cúp máy, Ji Hyeon thẫn thờ ngồi nghĩ đến việc ông bảo giao

lại mảnh đất mà bao lâu nay cô hằng mong đợi. Vậy mà cô không hề dang hai tay

ra hoan hỉ đón nhận. Đợi sau khi Taek Gi đi Tae Gu về, thủ tục bàn giao đất

chẳng mấy chốc làm xong, việc hồi hộp là điều đương nhiên thôi, song tại sao Ji

Hyeon lại băn khoăn đến thế. Cô không biết đây là cảm xúc gì cô chỉ cảm thấy

giá như đợi thêm một thời gian nữa thì tốt hơn, bán vườn nho đi liệu có phải

quyết định đúng đắn không? Ji Hyeon lại nghĩ nếu bán đất, cô sẽ có tiền cho mẹ

mua nhà đẹp, mua xe hơi như mong ước, và dư dả để mua trang sức, hột xoàn, có

thể hãnh diện với bạn bè mỗi khi đi họp lớp, như vậy có phải kế hoạch đã thành

công?

“Trời ơi, sao đột nhiên lại thế này?”

Ji Hyeon không biết vì sao cô lại phân vân, vì sao lại cảm

thấy băn khoăn lạ lùng.

Ji Hyeon không phải không có ý muốn bán hết đất rồi về Seoul

sống một cách an nhàn ngay lập tức. Nhưng giờ đây khi đã quen và có thể làm

những công việc ở vườn nho rồi, thì dù có vất vả và cực nhọc, Ji Hyeon vẫn cảm

thấy tiếc nuối khi phải rời bỏ những công việc này.

“Mình tiếc gì cơ chứ?”

Không thể hiểu nổi, rốt cuộc Ji Hyeon tiếc nuối về điều gì.

Ji Hyeon thấy đấu óc minh thật phức tạp. Biết rõ ràng được

hưởng tài sản thừa kế là việc vô cùng hoan hỉ trong đời nhưng cô lại không thể

nghĩ đơn giản như vậy được. Ji Hyeon ngồi thần người nhìn ra ngoài cửa, dõi mắt

về phía cánh đồng mênh mông.

“Ngày mai là ngày cuối cùng của mùa nóng rồi nhỉ?”

“Vâng ạ.”

“Đầu hè và giữa hè chưa làm có gì cả, cuối hè ta làm một bữa

linh đình mới được. Bắt con Jin Pal làm thịt đi!”

Ji Hyeon đang bửa miếng dưa hấu ra ăn, liền giật bắn mình,

nhìn ông chằm chặp.

“Bắt Jin Pal làm thịt ạ?”

“Cuối hè rồi, không ăn sao?”

“Ông ơi, ông nói vậy nghĩa là sẽ ăn thịt Jin Pal thật ạ?”

“Ừ, Ta nuôi nó để ăn mà, cuối hè thì phải ăn chứ sao?”

“Ôi trời đất, trời đất ơi!”

Ji Hyeon đặt miếng dưa hấu xuống, tức giận nhìn ông.

“Ông à, sao ông có thể bắt con chó ông nuôi để ăn thịt được

nhỉ?”

“Mày nói gì?”

“Vậy cứ cuối mùa nóng, ông lại bắt chó nhà làm thịt ạ?”

“Nếu không, ta nuôi chúng để làm gì hả? Toàn chúi mũi ăn rồi

ỉa bậy, chẳng làm gì cả. Lũ chó ấy không nuôi để làm thịt thì nuôi để làm gì?”

Ji Hyeon không giấu được nỗi kinh ngạc.

“Ngày mai nấu nước đi!”

“Kh