XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323090

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

một tấm miếng vải nhung mỏng mỏng cho hắn gối

đầu.

“Anh không định để mình bị cảm sao?” Lỗ Như Hoa cười tủm tỉm

ngó Văn Sơ đang hóa đá tại chỗ, “Nghe lời tôi, đừng ngọ nguậy nữa, đắp

chăn ngủ đi.”

Nói xong, tắt đèn, trèo lên giường, đắp chăn. Động tác của Lỗ Như Hoa vô cùng lưu loát.

Bóng đêm buông xuống, Lỗ Như Hoa nằm kề bên. Trong nháy mắt, Văn Sơ có

cảm giác hắn giống như một cái khí cầu, lập tức bị đẩy đến rìa « giường

», cũng may là « khí cầu » co dãn .

Vấn đề là bên trong khí cầu

toàn là hơi, bị nóng là phồng lên. Câu nói của Lỗ Như Hoa “Chăn của

chúng ta” không khỏi làm cho hắn lại bắt đầu thất thần......

Văn Sơ quyết định thu hồi lời khẳng định Lỗ Như Hoa không phải là con gái, cô

mềm mại ghé sát bên cạnh, mặc dù giữa hai người còn để một vài món đồ

chơi con thỏ con heo gì đó, nhưng dù sao...... cô vẫn là một sinh vật –

sống động và ấm áp. Mùi hương từ người cô từng chút một lan tỏa trong

không khí, bao vây hắn. Văn Sơ mơ hồ cử động, lại không dám; muốn nói,

lại sợ cô mắng hắn không được ngọ nguậy. Dường như nơi đây đã biến thành một ốc đảo, đêm dài như vậy, Văn Sơ cảm thấy bi ai, thế này làm sao gọi là ngủ, quả thực là khổ hình, Thượng Đế ơi, cứu hắn đi.

“Văn Sơ.” Lỗ Như Hoa động đậy, nhỏ giọng gọi hắn.

Tóc gáy Văn Sơ dựng đứng, trái tim khe khẽ rung động, Thượng Đế nghe được lời khẩn cầu của hắn rồi?

“Anh lạnh không?”

“Ừ.” Văn Sơ cố tỏ vẻ lạnh lùng, hắn cảm thấy giọng nói của chính mình đang thay đổi, phải tự đề phòng trước.

“Tôi cũng lạnh, tại sao càng ngủ lại càng lạnh nhỉ?”

“Đúng vậy, vậy bây giờ làm gì đây?” Trong bóng đêm, cánh tay Văn Sơ

đã nâng lên, chuẩn bị để đúng lúc là có thể trở mình, ôm một kẻ «lạnh

băng» nào đó vào lòng sưởi ấm. Tuy rằng nghe ra có vẻ mâu thuẫn, nhưng

‘lạnh băng’ gì đó thỉnh thoảng cũng sẽ phải biến thành ấm thôi.

“Anh đợi chút.” Lỗ Như Hoa ngồi dậy, tuột xuống « giường ».

Cánh tay Văn Sơ rơi vào khoảng không, nhanh chóng hạ xuống. Hắn sợ bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy.

Đèn bật sáng. Ánh sáng chiếu tới làm Văn Sơ nheo mắt, “Cô định phá cái gì nữa?”

“Suy nghĩ biện pháp sưởi ấm.” Trên tay Lỗ Như Hoa cầm hai vật: Một hộp

màng giữ ẩm, và một hộp gel màu vàng óng ánh, phát ra mùi thơm ngào ngạt .

“Tôi sẽ làm trước, anh nhìn theo, sau đó bắt chước là được.” Lỗ

Như Hoa vừa nói vừa đem cả hai món bày trên « bàn ngủ », xắn tay áo và

ống quần, cầm hộp gel kia bôi lên người, sau đó bao thêm một lớp màng

giữ ẩm.

“Gì vậy?” Văn Sơ nhíu mày, kinh ngạc hỏi.

“Gel giảm

béo, bôi vào là nóng lên liền, sau đó bôi màng giữ ẩm là xong. Oa, nóng

ghê.” Lỗ Như Hoa nói một cách phấn chấn, cao hứng tới nỗi nhảy nhót

không ngừng.

Văn Sơ kinh ngạc nhìn cô, mỗi lần thấy Lỗ Như Hoa rối

chuyện, một góc nhỏ trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ

không nói nên lời, cảm giác ấy như một lỗ đen không ngừng hấp dẫn hắn.

Cô gái trước mặt hắn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cuộc sống của cô mỗi lần nhìn vào chỉ khiến người ta thở dài. Căn phòng nhỏ này, chỉ sợ cũng chẳng khác gì người đã thuê nó! Bàn bi da, không có lấy một tấm nệm,

cũng có thể cho là giường. Tấm vải cũ thì để làm chăn, còn gel giảm béo

và màng giữ ẩm còn có thể dùng để sưởi ấm......

Văn Sơ trầm mặc

nhìn Lỗ Như Hoa bôi gel giảm béo lên chân, trên mặt còn tỏ vẻ thỏa mãn

và khoái trá. Đối với một gốc xương rồng như vậy, hắn còn có thể nói gì? Có lẽ cô nói đúng, Như Hoa, vốn là không bằng hoa.

“Anh mau đi.”

Lỗ Như Hoa nhìn hắn ngây ngốc ngồi bất động, đưa gel giảm béo cho hắn,

ngẫm nghĩ, rồi tỏ vẻ vỡ lẽ, khe khẽ cười trộm, “Còn tưởng anh không biết xấu hổ là gì ! Ha ha, tôi tắt đèn vậy !”

Nói xong, chạy tới tắt

đèn. Trong bóng đêm, cô va phải những món hàng hóa chất chồng trong

phòng, tiếng va chạm sột soạt vang không ngừng.

“Cái đó......” Văn Sơ ngại ngùng, “Tôi không cần, tôi không lạnh.”

“Tùy anh thôi, lỡ mà bị cảm thì nhớ rõ mua thuốc ở chỗ tôi nha! Tuyệt

đối là thuốc thật, so với nhà thuốc còn rẻ hơn.” Lỗ Như Hoa hào hứng

tiếp thị.

Văn Sơ dở khóc dở cười, lòng có chút không cam, vì thế

hắn hung tợn cảnh cáo, “Bôi cẩn thận, loại gel giảm béo này có chỗ không thể bôi.”

“Hơ?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.

“Như...... Chỗ đó của

cô! Nếu cô muốn làm Thái Bình công chúa, chỗ đó nhỏ thì không được. A!

Lỗ Như Hoa, cô làm gì chứ!” Văn Sơ che trái che phải, Lỗ Như Hoa một tay đầy gel đã nhào tới hắn, bôi bôi trét trét từ cánh tay đến cần cổ.

“Anh không đàng hoàng! Đầu óc đen tối!” Lỗ Như Hoa hung tợn nói.

“Tôi là khách hàng, khách hàng là Thượng Đế!” Văn Sơ liều chết chống cự.

“A...... Thưa ngài, ngài còn muốn bôi gel giảm béo không?”

“Không!”

“Được, vậy ngủ sớm đi.” Lỗ Như Hoa khôi phục lại giọng điệu ân cần với

‘Thượng Đế’, nhảy lên ‘giường ngủ’, vui vẻ thở phào, “Cuối cùng cũng có

thể ngủ.”

Trong bóng đêm, Văn Sơ bị Lỗ Như Hoa cùng một đống đồ chơi chen chúc ép tới góc bàn bi da, khóc không ra nước mắt.

Nhưng dù thế nào, đêm vẫn còn rất dài, mà lại càng lúc càng náo nhiệt.

Một giờ sau, khi Văn Sơ không còn bị những suy nghĩ dày vò, Lỗ Như Hoa