
lại như thuốc nổ ngồi bật dậy.
“Đau quá, đau chết mất!” Giọng Lỗ Như Hoa nghẹn ngào.
Văn Sơ lập tức tỉnh táo, “Làm sao vậy?”
“Mấy chỗ bôi gel giảm béo...... Đau quá. Vừa mới bôi thì rất ấm áp, nhưng mà...... Càng lúc càng đau , ôi chao.....”
Vì thế, giấc ngủ ban đêm cuối cùng bị gel giảm béo hủy diệt, thời gian
còn lại, dùng vào việc múc nước lạnh dội vào những chỗ đã bôi gel......
Sáng sớm, Văn Sơ trong trạng thái mệt mỏi cực độ bị Lỗ Như Hoa đá xuống gầm bàn bi da, trở về trường S.
Hắn quyết định, sau này sẽ không bao giờ nằm trên bàn bi da nữa, không
bao giờ...... Còn nếu phải nằm, cũng có thể nằm, với điều kiện Lỗ Như
Hoa không được bôi gel giảm béo nữa.
Giữa trưa, Văn Phỉ gọi điện
thoại tới, rất có “thiện ý” thẩm vấn toàn bộ quá trình đêm trước, sau
khi biết được tình hình thực tế thì lập tức trở mặt, vô tình như đất hỏi Văn Sơ có phải bị teo óc không, có phải người nhà họ Văn không, có phải bị ‘bệnh’ gì đó không… và vô vàn câu hỏi vô sỉ khác. Mấy câu hỏi này
làm cho Văn Sơ á khẩu gục đầu xuống bàn, nhưng quan trọng là...... Cuối
cùng đêm trước là có gì thay đổi? Có lẽ cái gì cũng không thay đổi.
Lỗ Như Hoa vẫn là Lỗ Như Hoa, vẫn là cô chị giúp em trai mọi việc từ to đến nhỏ, vẫn mỗi lần trốn vào ký túc xá nam kéo thấp vành nón giả mạo
nam sinh, vẫn là sức khỏe dồi dào mà vác trên lưng cái ba lô to đùng
chạy loạn khắp nơi bán hàng, vẫn là người làm cho người khác khi đề cập
đến doanh thu và thủ đoạn đều phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi “kẻ
cướp thương mại”......
Văn Sơ nghĩ rằng chuyện cây thông Noel cứ
như vậy mà trôi qua, cũng không nghĩ đến, sau đêm đó Lỗ Như Hoa “đúng
hẹn” phái mấy “cu li” chuyển đến thật...... Không biết cao bao nhiêu,
chỉ biết đặt trong phòng 205 cơ bản là không dựng thẳng lên được, đành
phải vật nằm ngang rồi nhét vào không gian phòng 205 đáng thương.
“Là ý anh mà, anh nói không thích cây nhỏ, muốn lấy cây to.” Lỗ Như Hoa đầy vẻ vô tội.
“Lỗ Như Hoa, cô quá cẩn thận rồi, tôi chỉ là...... Thuận miệng mà nói,
cô thật sự đã đặt được cây thông lớn như vậy!” Văn Sơ đứng cách cô một
chạc cây, rất muốn nhéo lỗ tai Lỗ Như Hoa một cái, nhưng nhìn qua chạc
cây bên kia, Cá voi và Phó Tâm Thành phẫn nộ đứng nhìn sang, trong lòng
hắn ai oán, hình như người khởi xướng mọi chuyện là hắn......
Chẳng lẽ đây là ví dụ sinh động cho câu tục ngữ tự làm tự chịu trong truyền thuyết?
Cuối cùng, cây thông “che trời” cũng được Lỗ Như Hoa tốt bụng ra giá
siêu thấp thu về, thành công phân thành N cây thông nhỏ, lấy giá phải
chăng bán hết ở ký túc xá khác.
Đương nhiên, nể tình Văn Sơ ban đầu “coi tiền như rác”, Lỗ Như Hoa cũng “phá lệ bao dung” để lại cho hắn
một gốc cây nhỏ, sau đó đem những món quà thượng vàng hạ cám không thể
bán/không bán được thành tặng phẩm cho hắn, bao gồm một cây gậy của ông
già Noel đã gẫy một nửa, một cái hang đá mini, một đống bóng đèn không
bao giờ sáng, và một hộp bụi kim tuyến nho nhỏ.
Nhưng làm cho ba
người cùng phòng vô cùng khó hiểu là, Văn Sơ đối với cây thông treo
những món quà rách nát không khác gì rễ cây có vẻ rất thích thú, rảnh
rỗi không có việc gì còn phun nước tưới cây. Có một lần, Lỗ Tự Ngọc còn
phát hiện hắn ngồi nhìn gốc cây rồi ngây ngô cười.
Điều này, Lỗ Tự Ngọc không nói với Lỗ Như Hoa, cảm thấy trong lòng phấn chấn một cách mơ hồ.
Hai ngày sau, những sinh viên mới trường S sẽ trải qua đêm bình an quan trọng. Theo hội sinh viên, năm nay đêm bình an sẽ huy động toàn bộ sinh viên, tổ chức một party Noel thật lớn.
Vì thế trong trường S các
diễn đàn gần như kín người hết chỗ, mọi người đều vì muốn dự bữa tiệc
tối Noel mà bày mưu tính kế. Văn Sơ nhân lúc nhàm chán cũng chen vào
nhìn ngó, càng ngó càng thấy nhàm chán, lập tức đóng cửa, không thèm
nhìn tiếp.
Lại làm ầm ĩ như thế, còn không phải một đám tinh lực dư thừa nên gom lại một chỗ làm loạn? Có bằng đó thời gian không bằng ngồi vẽ mấy bức tranh.
Văn Sơ nhìn lên, tám giờ rồi, buổi tối ở trường học đúng là không hay......
“Chị hai, chị ở đâu vậy?” Giường đối diện, Lỗ Tự Ngọc đang gọi điện thoại.
Lông mày Văn Sơ giật giật.
“Thư viện? Đang đợi máy tính lên mạng? Đợi lâu rồi mà không có máy
rảnh? Dạ, em không sao, chị chờ ở thư viện lâu chưa? Gì, lâu rồi? Chị ở
lầu mấy? Lầu 3? Dạ, bữa sau gặp.” Lỗ Tự Ngọc thản nhiên treo điện thoại, tiếp tục vẽ.
Cá voi và Phó Tâm Thành đang chơi game online.
Cá voi tỏ vẻ quan tâm, “ Máy tính thư viện lúc nào chả bị treo, tốc độ
cũng chậm như sên, không bằng kêu chị cậu lại đây lên mạng đi.”
“Đây là ký túc xá nam, chị tôi có đến, dù sao cũng không tiện lắm.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười ôn hòa.
Văn Sơ ho nhẹ, làm ra vẻ lơ đãng nói giận dỗi, “Phòng mình không khí tệ quá.”
Không ai để ý đến hắn.
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút.” Mặt Văn Sơ lộ vẻ sốt ruột, “Không khí tệ quá, mấy cậu cũng đừng ở lại nữa, đi đâu đó chơi đi.”
“Đi đi, tụi tôi không thích vận động, lên mạng chém giết còn hơn.” Cá voi không thèm ngẩng đầu, vẫy tay về phía Văn Sơ.
Phó Tâm Thành với theo, “Lúc về mua giúp tôi mực nướng.”