Duck hunt
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325371

Bình chọn: 9.5.00/10/537 lượt.

ếng, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì so với tính mạng càng gấp hơn?”

Kế Diêu có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói: “Thành thân.” Nói

xong, bên tai không khỏi có chút nóng lên, nếu không nói rõ nội tình,

nàng sẽ hiểu lầm nguyên nhân mình gấp gáp như thế.

Tang Quả đuôi lông mày chợt động, thốt ra: “Cùng ai? Tiểu Từ?”

- “Là.”

Tang Quả trố mắt, cẩn thận nhìn hắn. Ánh mắt hắn trong vắt như trời quang, bằng phẳng mà trong sáng.

Trong lòng nàng rục rịch, sâu kín thở dài: “Báo đáp ta như thế nào? Không khấu tạ sao?”

Kế Diêu kiên trì nói: “Cô nương muốn Kế mỗ làm gì?”

Nàng đột nhiên ngoái đầu cười cười, dung nhan chợt minh diễm lóa mắt.

- “Ta chữa cho bệnh nhân cũng không thu bạc, ta chỉ muốn thứ mà người khác thích nhất.”

Kế Diêu nghĩ trong người mình trừ bạc và ngân phiếu đúng là cái gì cũng

không có. Vì thế vội nói: “Ta xuất môn ra ngoài, không mang theo thứ gì

quý trọng, nếu Tiết cô nương không chê, theo ta về nhà ở Định Châu, tuy

rằng Kế gia không phải đại phú hào quý, nhưng cũng có không ít đồ cổ quý hiếm, tùy cô nương chọn lựa.”

Tang Quả bĩu môi, không vui nói: “Quá xa, nếu không phải tổ phụ sai ta, U Châu ta cũng không tới.”

Ánh mắt nàng dừng ở trên người Kế Diêu quét qua một lần, Kế Diêu âm thầm cảm thấy cả người rét run.

Tang Quả đột nhiên chỉ vào ngọc bội bên hông Kế Diêu, cười nói: “Ngọc bội này nhìn cũng không tồi.”

Quả nhiên tinh mắt, Kế Diêu da đầu tê rần, cười làm lành nói: “Đây là vật

gia truyền của tổ tiên ta, không phải là ta không muốn từ bỏ thứ mình

yêu thích, chẳng qua ngọc bội này là tín vật của ta và Tiểu Từ, thật sự

rất xin lỗi.”

Tang Quả cười lạnh “Ân” một tiếng, nói: “Ta cũng sẽ không đoạt người yêu của người khác, không thể đưa liền chính mình giữ đi.”

Kế Diêu vừa thấy nàng thần sắc không vui, sợ nàng không chịu ngày mai lên

đường, trong cái khó ló cái khôn nói: “Tiết cô nương, ta dạy ngươi mấy

chiêu lưu quang kiếm pháp, thế nào?”

Nàng mí mắt cũng không thèm nâng, hừ một tiếng: “Ta đối với đao kiếm không có hứng thú.”

Kế Diêu thúc thủ vô sách, không biết vì sao, hắn vừa thấy Tang Quả liền

đau đầu, vị Tiết cô nương này quả thật không hổ danh là cháu gái của

Tiết Chi Hải, tính cách kỳ quái. Hắn trời sanh tính tình đơn giản, rất

ít cùng nữ tử kết giao, cho nên không hiểu rõ tâm tư của nữ tử, nếu y

theo cá tính của hắn, gặp phải vướng mắc mơ hồ không cách nào giải

quyết, lập tức bỏ của chạy lấy người. Thế nhưng hắn bây giờ thiếu nàng

một cái nhân tình, còn muốn cầu nàng đáp ứng một việc, thật sự là không

thể, không thể đi. Trong lòng vạn phần thống khổ dày vò, hắn nhất thời

liền thấy Tiểu Từ thật tốt: Tính tình thẳng thắn mà trong sáng, hoặc ôn

nhu hoặc xinh đẹp, luôn khiến cho lòng người ta mềm nhũn, như tô đường,

chậm rãi hòa tan trên lưỡi.

Kế Diêu bế tắc, âm thầm cắn răng.

Tang Quả bất thình lình quay đầu lại, nói: “Đúng rồi, ta nghe Tiêu cô cô

nói, nghe nói nhà ngươi có kỳ môn điểm huyệt tên gọi “ra tay lật lọng”

rất lợi hại, ngươi có biết hay không?”

Kế Diêu vội nói: “Mẫu thân ta đã dạy qua.”

- “Công phu này ta cảm thấy có chút hứng thú, dùng để phòng thân cũng

được. Ngươi dạy ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, trên đường đi châm, như thế

nào?”

- “Hảo.” Kế Diêu thở dài một hơi, thật sự khó chơi.

Kế Diêu lập tức bắt đầu giảng giải: “Chiêu này gọi là ra tay lật lọng,

chiêu thức cực kỳ phiền phức, tay phải ra chiêu có mười bảy loại biến

hóa, phân biệt hướng đến mười bảy huyệt vị của đối phương. Mà chân chính điểm trụ đối thủ kỳ thật là tay trái. Cho nên, bí quyết của chiêu này

thực ra là một trong những binh pháp của Tôn Tử, dương đông kích tây.”

Tang Quả cảm thấy hứng thú: “Nga, thật kỳ lạ, bình thường điểm huyệt đều dùng tay phải.”

- “Đúng, ra tay lật lọng nhìn có vẻ phức tạp quái dị, kỳ thật rất đơn

giản. Tay phải ra chiêu mạnh mẽ mà chiêu thức phải thay đổi liên tục,

chính là mê hoặc đối thủ, tay trái âm thầm chuẩn bị, nhanh mà chính xác, một kích tất trúng, làm cho đối phương nhìn không ra manh mối.”

- “Diệu!” Tang Quả vỗ tay một cái, thần sắc cực kỳ vui mừng.

Kế Diêu vươn tay phải, đem mười bảy loại biến hóa cẩn thận giảng giải biểu diễn một lần. Huyệt vị tự nhiên không cần chỉ ra, Tang Quả thân là thầy thuốc đối với các huyệt vị hiển nhiên hiểu rõ trong lòng bàn tay. Vì

thế thuật ra tay lật lọng, nàng học rất nhanh, không đến nửa canh giờ,

đã đem mười bảy loại biến hóa học hết, chỉ có điều ra tay tốc độ chưa đủ nhanh, ngón tay thon dài linh động, như những cánh bướm, đẹp mà phi

dật.

Kế Diêu gật đầu nói: “Ngươi chỉ cần luyện nhuần nhuyễn trong một tháng, là có thể xuất kỳ bất ý, một chiêu chế địch.”

Tang Quả cười nhẹ, giọng điệu chế giễu: “Một tháng?” Nói xong, tay trái

nhanh như chớp ấn vào trước ngực Kế Diêu. Huyệt vị vừa rồi chính là chỗ

Kế Diêu bị thương. Hắn căn bản không dự đoán được Tang Quả đột nhiên ra

tay, càng không ngờ tới tay trái của Tang Quả nhưng lại nhanh như vậy,

không hề phòng bị, bị Tang Quả điểm trúng, thân mình nhoáng lên một cái, nghênh diện đổ trên người Tang Quả.

Tang Quả vội đỡ thấy cơ thể

hắn, nàng r