
Cũng không biết ngồi bao lâu, thẳng đến khi không cầm cự
nổi, nàng mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Vô biên vô hạn ác mộng dây dưa,
nàng đau khổ giãy dụa, một thân mồ hôi lanh tỉnh lại. Trong phòng có ánh đèn, chao đèn đong đưa, chỉ có một chút ánh sáng mông lung u ám.
- “Ngươi làm sao vậy?” Một bàn tay ấm áp đặt trên trán nàng. Kế Diêu
thương tiếc giúp nàng lau đi mồ hôi lạnh, trong lòng thực áy náy, làm
cho nàng lo lắng, làm cho nàng bôn ba mệt nhọc, hắn chưa từng thấy qua
nàng tiều tụy như thế. Hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt là dung nhan tái
nhợt của nàng, giống như đỉnh núi tuyết trên Cẩm Tú sơn, mà ánh mắt
trong vắt của nàng lại sáng ngời, tựa viên dạ minh châu lấp lánh trong
màn đêm.
- “Ta đưa cơm tới. Ngươi đói bụng chưa?” Hắn ôn nhu nói xong, đứng dậy bưng một khay cơm đến bên giường.
Nàng không có khẩu vị, cũng không muốn nói chuyện, thầm nghĩ nhìn hắn.
Ánh mắt chăm chú một điểm: hy vọng xa vời.
Nếu thời gian có thể đình trệ, có thể đem thời khắc ngắn ngủi này biến thành vĩnh viễn…
Hắn đưa thìa cháo đặt ở bên môi nàng, nàng máy móc nuốt vào, ánh mắt phát lên ánh sáng dọa người.
- “Ngươi làm sao vậy?” Kế Diêu cảm thấy không thích hợp, mi tâm nàng nhíu chặt, nhất định có tâm sự.
- “Đại khái là kinh hách quá độ.” Nàng tưởng đùa một chút không cho hắn nhìn ra manh mối, lại nói không nên lời vui đùa, giọng điệu thoải mái.
- “Về sau sẽ không có.” Hắn nghiêm túc giống như một lời cam đoan.
Đúng, về sau sẽ không có nữa.
Nàng hỏi một câu hỏi đã muốn hỏi từ lâu: “Kế Diêu, ngươi thích ta không?”
Kế Diêu dừng tay, nửa tức giận nửa buồn cười: “Không thích, vì sao phải vội vã quay về Định Châu.”
- “Có bao nhiêu thích?”
Kế Diêu có điểm ngại ngùng, rầm rì: “Thích chính là thích.”
- “Không được, không được nói như vậy.”
Hắn muốn vò đầu: “Vậy phải làm thế nào?”
Nàng không thuận theo cũng không buông tha: “Ngươi phải tự nghĩ biện pháp.”
Hắn thực sầu não: “Ân, thích cũng không phải đồ vật, làm thế nào đo đạc?”
Nàng đưa ra ví dụ: “Tỷ như so với biển sâu? So với núi cao?”
Hắn ăn ngay nói thật: “Hình như không có.”
Nước mắt của nàng lập tức rơi xuống. Trong lòng mâu thuẫn đem nàng lăng trì
thành từng đoạn, nàng hy vọng hắn thích ít đi một chút, lại mong mỏi hắn thích ngày càng nhiều. Nang hy vọng hắn nhớ rõ nàng, lại mong muốn hắn
sớm quên nàng.
Hắn vội vàng xin tha: “Có, có không được sao?”
- “Không được. Ngươi tốt nhất đừng thích ta.”
- “Vì sao?”
- “Bởi vì…” Nàng không thể nói ra lý do kia.
- “Ta tuyệt không tốt, cũng rất ngốc nghếch rất ngốc.”
Kế Diêu nhẹ nhàng thở ra, cười: “Ngươi không ngốc, ngươi ngay cả thông minh như ta cũng bị thu phục.”
- “Đó là bởi vì ta luôn quấn quýt lấy ngươi, về sau ta sẽ không quấn quýt lấy ngươi nữa.”
Kế Diêu rất nhanh đáp một tiếng: “Được.”
Trong lòng nàng chợt lạnh, lại nghe hắn nói tiếp: “Về sau ta quấn quýt lấy ngươi.” Hôm sau, Tang Quả như
cũ đến châm cho Kế Diêu, Tiểu Từ tận mắt thấy huyết chảy ra dưới cây
châm tươi hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, rốt cuộc chân mày giãn ra,
khóe môi cũng hiện lên nụ cười yếu ớt.
Tang Quả thu châm, vừa
nâng mắt, chỉ thấy Tiểu Chu và Tiểu Từ ánh mắt sáng quắc chú ý đến Kế
Diêu, mà Thư Thư nhìn không chuyển mắt, là Tiểu Từ. Nàng yên lặng sắp
xếp ngân châm, xoay người ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, nhìn ra ngoài vườn hoa, hồi lâu im lặng không một tiếng động.
Kế Diêu sửa sang quần áo, trong lòng vội vàng hận không thể ngay lập tức khởi hành, cách ngày Tiêu Dung qua đời, nháy mắt đã gần ba tháng, hắn thật sự không thể ở lại U Châu thêm một ngày nào nữa, nếu không sẽ biến thành cục diện
thành thân với Tiểu Từ ở U Châu. Hắn thân là con trai độc nhất của Kế
gia, lại tiền trảm hậu tấu nơi đất khách quê người thì thật bất hiếu,
hơn nữa cũng đối với Tiểu Từ không công bằng, thành thân là sự kiện quan trọng nhất trong đời của nữ nhân, hắn càng muốn làm cho nàng nở mày nở
mặt gả vào Kế gia.
Hắn một người ở trong phòng đi qua đi lại, ý
niệm trong đầu ngày hôm qua đột nhiên hiện ra. Trở về Định Châu vừa vặn
đi ngang qua dược vương quốc, hắn đưa Tang Quả về, trên đường thỉnh nàng châm cứu, như thế có thể tiết kiệm vài ngày thời gian, miễn cưỡng còn
có thể kịp.
Thế nhưng, Tang Quả không phải là người dễ nói
chuyện, nàng liệu có đáp ứng? Kế Diêu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đi thử một lần.
Tang Quả vừa thấy Kế Diêu, ngược lại có chút kinh dị.
- “Không thoải mái?”
Kế Diêu liền ôm quyền, lại cười nói: “Đa tạ cô nương giải độc cho ta, ta còn muốn cầu cô nương thành toàn một việc.”
Tang Quả liếc nhìn hắn một cái: “Chuyện gì muốn ta thành toàn? Nói trước, ta ngoại trừ chữa bệnh, cái khác không làm được.”
Kế Diêu vội nói: “Từ U Châu về Định Châu vừa vặn đi ngang qua dược vương
cốc. Cô nương một đường bôn ba đến giúp ta giải độc, ta tự nhiên có
trách nhiệm đưa cô nương trở về, nghe nói độc này phải châm liên tục
mười ngày mới hoàn toàn giải hết, nhưng là ta phải vội về nhà làm một
chuyện quan trọng. Thỉnh cô nương trên đường giúp ta châm cứu? Chúng ta
ngày mai lập tức khởi hành?”
Tang Quả “nga” một ti