XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325525

Bình chọn: 7.5.00/10/552 lượt.

i, ngồi trên xe ngựa đi một ngày một đêm đến một nơi xa lạ, mua một cỗ quan tài. Ở giữa hàng ngàn cây tùng bách, người mai táng một vò tro cốt. Người dạy nàng như thế nào quỳ, như thế nào dập đầu. Nàng

lúc ấy không hiểu, chỉ một mặt nghe theo, đối với Tiểu Dung có cảm giác

thân thiết và ỷ lại. Bởi vì người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại

là người, được người ôm trong ngực, ngày đêm che chở.

Chuyện cũ năm xưa, ấn tượng vốn nên nhạt dần, giờ phút này nhớ tới nhưng lại rất rõ ràng, làm cho nàng kinh tâm động phách.

Trở lại Cẩm Tú sơn, Tiêu Dung kiên nhẫn dạy nàng đọc sách tập viết, cũng

không thúc ép nàng, dạy nàng cách nhận biết dược thảo, không hề bắt

buộc, thậm chí vân khởi cứu thức nàng phải luyện vài năm mới thành,

người nhưng lại rất vui mừng.

Mười năm không cho nàng xuống núi lây nhiễm hồng trần…Nguyên lai, là như thế.

Không biết ngồi trên mặt đất bao lâu, nàng mới đừng lên, chân co lại tê cứng, giống như có vô số thứ cuộn chặt vào, nhất thời không thể nâng bước,

nàng cứ như vậy lặng yên bất động, thẳng đến khi cảm giác tê cứng dần

dần tan đi.

Thư Thư sáng sớm thức dậy, muốn xuống dưới lầu dùng

điểm tâm, lại phát hiện Tiểu Từ đã ngồi ở bên cửa sổ từ lúc nào. Nàng

đưa lưng về phía ánh nắng, mái tóc đen như mực được vấn lên gọn gàng,

bên trên cài một cây trâm bạch ngọc, có vài sợi tóc ở bên tai nàng rơi

xuống, ở dưới nắng sớm phảng phất giống như kim tuyến, lấp lánh đạm

nhạt.

Nàng tựa hồ không cảm thấy có người tới gần, thực nhập

thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thư Thư nhìn theo ánh mắt nàng,

ngoài cửa là một sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường.

Thư Thư

cười cười nhẹ nhàng chạy ra, đến trước sạp hàng mua một con ma cô hiến

thọ. Hắn cầm đồ chơi nhìn về phía cửa sổ. Nàng vẫn là một bộ dáng xuất

thần, giống như không nhìn thấy hắn.

Thư Thư đi vào khách điếm, đem đồ chơi làm bằng đường đặt ở trước mắt nàng.

Tiểu Từ chậm rãi vươn tay, tiếp nhận. Ánh mắt chăm chú nhìn giống như xuyên

thấu vào đồ chơi làm bằng đường, trong mắt có vô tận ôn nhu cùng thương

xót.

Thanh âm của nàng vẫn trong trẻo uyển chuyển, mà nay lại nghe có chút sâu thẳm nặng nề.

- “Thư Thư, ngươi biết không, thứ đầu tiên Kế Diêu mua cho ta chính là

một món đồ chơi làm bằng đường. Khi đó, ta chỉ mới mười lăm tuổi, lần

đầu tiên đến Định Châu, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lần đầu tiên nhận

được lễ vật. Thật nhiều lần đầu tiên, đều vào ngày đó.” Nàng rõ ràng

muốn cười, nước mắt lại vô thanh vô thức rơi xuống, đọng trên bàn tay

nàng.

Thư Thư giật mình, có muôn vàn cảm xúc rối rắm trộn lẫn,

không biết là tư vị gì. Hắn có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng nàng

sẽ vui mừng, lại không biết nàng vì sao rơi lệ. Hắn có chút ghen tị,

nhiều lần đầu tiên như vậy, đều thuộc về Kế Diêu, hắn thật thất bại, hắn bỏ lỡ nhiều năm tháng như vậy, vô luận làm cái gì, tựa hồ đều không bù

đắp được, thời gian là kẻ địch mạnh nhất, không thể lau đi, không thể

thay đổi, cũng không thể quay lại.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thư Thư giương mắt thấy Tang Quả đang đi xuống.

Thư Thư đối nàng cười cười, buông ly trà trong tay.

- “Ngươi lớn như vậy, còn thích đồ chơi làm bằng đường?” Tang Quả nhìn

thấy Tiểu Từ thần sắc trấn định như thường, vừa thấy trong tày nàng cầm

đồ chơi làm bằng đường, dị thường kinh ngạc. Nàng đêm qua kinh hãi lắng

nghe động tĩnh phòng bên cạnh, nàng nghĩ, Tiểu Từ đã biết mình trúng độc sẽ điên cuồng mà phát tiết, sẽ khóc rống lên, hoặc tuyệt vọng đến tìm

cái chết.

Nhưng là, cách vách lại yên lặng không một tiếng động,

hiện tại, sắc mặt nàng tuy tái nhợt nhưng trấn định. Ánh mắt nhu hòa như nước, chỉ là mang theo chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn.

Tiểu Từ cười cười: “Đồ chơi bằng đường rất đẹp, bất quá rốt cuộc cũng tan chảy.”

Nàng thuận tay đặt đồ chơi làm bằng đường đặt lên đĩa. Tiểu nhị mang đồ ăn đến, ba người ăn qua loa liền lên đường.

Thư Thư đi phía trước, Tiểu Từ chăm chú nhìn bóng dáng hắn, yên lặng nhìn hồi lâu.

Tang Quả xưa nay tính tình lạnh nhạt, đi theo dược vương lại nhìn thấy nhiều cảnh sinh tử ốm đau. Biết Tiểu Từ trúng độc, nàng không có an ủi, ngoài sự kinh ngạc lúc ban đầu thì chỉ có thương hại cùng tiếc nuối. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, không biết khi nào héo tàn. Ông trời rất công bằng,

cho nàng dung nhan tuyệt mỹ, lại dâng tặng một phần không trọn vẹn.

- “Có thể cầu xin ngươi một việc không?” Tiểu Từ bỗng nhiên thấp giọng nói.

Tang Quả im lặng trầm ngâm.

- “Chuyện của ta, đừng nói cho người khác biết.”

Tang Quả nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ chuyện của người khác.”

- “Đa tạ.” Tiểu Từ bước nhanh lên xe ngựa, ôm gối ngồi ở một góc, thần sắc mệt mỏi.

Dọc đường đi, Tiểu Từ im lặng không nói, gần đây càng thêm trầm mặc u uồn.

Thư Thư có chút kỳ quái, chẳng lẽ là lo lắng cho Kế Diêu, hoặc là? Hắn

không dám nghĩ tiếp, lại nhìn Tang Quả, thấy nàng khôi phục bộ dáng đạm

nhạt ngày thường.

Hắn thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng lại càng

thêm thống khổ. Nhất mộng đầu bạc, mấy ngày gần đây khiến cho hắn không

yên. Hắn từng thấy may mắn kh