
ánh sáng trong mắt nàng càng tươi đẹp hơn cả ánh
bình minh.
Kế Diêu nhảy xuống khỏi đài cao, có chút chạy trối
chết, không dám quay đầu. Ánh mắt Tiểu Từ dừng lại trên y phục của hắn
tung bay trong gió, giống như một đám mây trắng phiêu diêu cuối chân
trời.
– “Kế Diêu, chờ sư phụ trở về, ta sẽ đi tìm ngươi.” Nàng ở phía sau hắn hét lên, thanh âm trong trẻo uyển chuyển như suối ngầm róc rách.
Kế Diêu nhảy vài cái cách xa hơn mười trượng, trong lòng
không biết như thế nào bị nhéo một phen, không giống vừa rồi thống khoái như vậy.
Tiểu Từ nhìn theo bóng dáng hắn, ngón tay nhẹ phủ trên
đôi môi, hơi ấm của hắn dường như vẫn còn đọng lại, hơi thở nam tử tươi
mát, giống như lá xuân đầu mùa.
Trong lòng hắn trừ bỏ giang hồ và hiệp nghĩa, rốt cuộc có hay không bóng dáng của nàng? Nàng dường như
cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, cuối cùng vẫn không có được đáp án. Nhưng là,
nàng muốn xác định một cách rõ ràng, khẽ vuốt ve đôi môi, trước mắt nàng ngày càng sáng ngời. Kế Diêu chạy như trốn
khỏi trống trơn đài, thật lâu mới dừng bước chân. Ngón tay đặt trên môi, có chút đau. Nơi nàng cắn để lại một vết rách nho nhỏ, trở thành một
cái gì đó, không thể đụng vào, một sự va chạm nhẹ cũng khiến lòng hắn
dao động. Hắn buôn tay, bật dậy bỏ chạy thật nhanh. Từa hồ tiếng gió
thổi bên tai có thể thổi tan đi sự khác thường trong lòng.
Sương
mù dần nhạt, núi rừng như từ trong mộng tỉnh lại, cây cối tươi mát. Hai
bên đường lục tục có vài người vội vàng xuống núi, đối diện lại có người hướng lên núi, hắn cẩm y hoa phục, phong thái không tầm thường. Đứng
bên những sơn dân chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Kế
Diêu không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đường núi chật hẹp, ánh mắt
hắn khẽ đảo qua, ở trên mặt Kế Diêu dừng lại một lát. Kế Diêu chỉ cảm
thấy ánh mắt của hắn dường như có thể câu hồn đoạt phách, thủy mà lượng, lại lộ ra khí lạnh.
Ở trước cổng Đào cư phơi dược thảo, ngón tay Tiểu Từ nhẹ nhàng xoa xoa cái sọt đựng đủ loại dược thảo, không yên
lòng. Trước mắt vẫn là hình ảnh ánh mặt trời chiếu thẳng lên trống trơn
đài, đó là ánh sáng đẹp nhất mà mười bảy năm qua nàng gặp.
Sắc mặt nàng dần dần ửng đỏ như son, si mê ngây dại rồi lại buồn vô cớ.
– “Quấy rầy!”
Tiểu Từ bỗng cả kinh, không biết từ lúc nào đã có một nam tử đứng trước mặt
nàng. Nàng đề phòng đứng lên. Tức thì từ trong ống tay áo thủ sẵn một
cái chai nho nhỏ.
– “Ta là Thư Thư, muốn tìm người.” Hắn mắt
phượng híp lại, cẩn thận đánh giá Tiểu Từ, nàng đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, mà người nọ nói Vân tiên tử năm nay đã gần bốn mươi, xem ra không phải là nàng.
– “Thúc thúc?” Tiểu Từ có chút buồn bực, hắn bất quá mới hơn hai mươi tuổi, dám tự xưng thúc thúc.
– “Đúng vậy, xin hỏi cô nương có biết Vân tiên tử?”
Tiểu Từ mất hứng đáp lại một câu: “Không biết”, hắn nhìn qua nhã nhặn tuấn
mỹ, nhưng không có lễ độ thật thà chất phác như người miền núi, ánh mắt
phát ra một cỗ cao cao tại thượng, ngạo khí cùng bá đạo.
Người nọ rõ ràng không kiên nhẫn, mắt phượng nhíu lại, ánh mắt sắc bén lộ ra hung quang:
– “Cô nương, thỉnh nói thật.”
Chẳng lẽ ta lại không được phép lừa ngươi? Tiểu Từ đối với việc hắn tự xưng
thúc thúc sớm đã nhịn không nổi, lại nghe khẩu khí không tin của hắn,
càng thêm buồn bực. Nàng rất ít khi giao tiếp với người khác, những sơn
dân nàng gặp ở đây đều hiền hòa chất phác. Người như hắn, nàng cũng là
lần đầu tiên nhìn thấy, không hiểu sao rất không thích.
Nàng
thuận tay chỉ vào một hướng phía sau núi nói: “Từ đây đi thẳng lên trên, gặp một hang đá, nàng ở bên trong. Đúng rồi, lão nhân gia người rất
thích mật, ngươi mang một vò đi, nàng sẽ gặp ngươi.”
Nói xong, nàng nín cười chỉ vào một vò mật ong dưới gốc cây.
Thư Thư lạnh lùng nói một tiếng: “Cáo từ!”. Ném xuống một lượng bạc, cầm vò mật ong lấy đi.
Tiểu Từ nhìn đĩnh bạc trên mặt đất, khóe miệng cong lên. Người này thật là
vô lễ, bộ dạng ném bạc giống như bố thí cho khất cái không bằng. Nàng
cũng chưa từng xin hắn. Bất quá, nghĩ đến hắn một lúc nữa nhìn thấy
Huyền Chung, Tiểu Từ “xì” cười ra tiếng, trong lòng cũng hết giận.
Đem hắn dọa chạy là tốt rồi, ngọn núi kia có cái gì Vân tiên tử? Chẳng lẽ
giống như trong sách vở, đến ngọn núi cũng biến được thành thần tiên?
Qua nửa canh giờ, đột nhiên trong viện “Ầm” một tiếng, Tiểu Từ ra Đào cư liền thấy, cư nhiên là Thư Thư!
Mật ong chảy xuống thành dòng, màu vàng hòa cùng màu đỏ của máu đầm đìa
trên bàn chân gấu. Tiểu Từ một trận mê muội, vừa đau vừa giận: “Ngươi,
ngươi giết nó?”
Thư Thư hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi tâm tư cũng thật ác độc.”
– “Ngươi mới ác độc, nó bất quá chỉ là một con gấu nhỏ, căn bản không
biết đả thương người!” Tiểu Từ lệ tràn mi. Nàng chỉ nghĩ hắn vừa thấy
Huyền Chung sẽ bị dọa chạy, lại không ngờ hắn ngoan độc như thế, thế
nhưng lại xuống tay với huyền chung.
Thư Thư ánh mắt âm lãnh, một chiêu ra tay.
Tiểu Từ không nghĩ hắn có võ, vội vàng triển khai từng bước, vân khởi cửu
thức chiêu thứ nhất phong đến. Nàng phất ống tay áo dài, đá đến mặt Thư
Thư, thân mình