Duck hunt
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 10.00/10/358 lượt.

n chữa bệnh cho một người, nàng thu ta một

ngàn lượng bạc, mới miễn cưỡng nói bảy chữ: Tiếu Vân tiên tử Cẩm Tú sơn. Ta lại xuất ra một ngàn lượng, nàng nói thêm hai câu, một câu là nàng

tuổi chừng bốn mươi, câu sau là nàng sẽ không gặp người. Ngươi nói hai

ngàn lượng bạc lớn như vậy chỉ một nét bút tiêu phí, nàng có thể hay

không gạt ta? Cho nên, ta không phải không có đạo lý, cũng không phải

người không phân rõ phải trái. Chính là, nha đầu ngươi vô cùng ác độc,

có bằng hữu phương xa đến, không những không đón tiếp, như thế nào nhẫn

tâm đưa ta đến miệng gấu?”

Hắn khẽ phe phẩy quạt, có chút tiếc hận, có chút buồn bã, làm như thực ủy khuất.

Tiểu Từ có chút xem thường hắn kiểu cách, hừ một tiếng: “Thứ nhất, ngươi e

rằng tìm lầm người. Thứ hai, cho dù sư phụ ta là Tiếu Vân tiên tử, ngươi dùng ta uy hiếp nàng như thế này, có tính là quân tử?”

Hắn giễu

cợt một tiếng, mỉm cười nói: “Người quân tử an phận nghèo, người phóng

khoáng hiểu vận mệnh, tiểu nhân lại không kiêng nể gì. Ta lo lắng cho

cảnh túng thiếu, lại càng không an phận. Ngươi nói, có gì không tốt?”

Tiểu Từ sửng sốt, ý hắn đơn giản là không ngại làm tiểu nhân, tự nhiên cũng sẽ không cố kị cái gì gọi là phong thái quân tử.

Trong lòng nàng chợt lạnh, thấp giọng nói: “Ngươi là muốn nói, ta thành thật

an phận dẫn sư phụ đến, nếu tưởng giở mánh khóe gì, ngươi liền không

kiêng nể gì mà dùng mọi thủ đoạn, đúng không?”

– “Tốt, không cần ta tốn nhiều lời. Thức thời.” Hắn cười, khoát tay giải huyệt đạo của nàng.

– “Ngươi không có nội lực, ta cũng không cần phải đề phòng, chỉ cần

ngươi thành thành thật thật theo ta, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ

ngươi, ta luôn luôn thương hương tiếc ngọc.”

Tiểu Từ cười cười: “Được.”

Tóc có chút buông lỏng, che đi khuôn mặt của nàng, nàng nhẹ nhàng nâng tay

rút một cây trâm bạch ngọc. Suối tóc đen nhánh xõa xuống, ngón tay chậm

rãi quấn quanh sợi tóc, tay như ngọc, tóc đen như mực, hai màu đối lập

như thế nhưng ở bên cạnh lại phi thường hòa hợp, Thư Thư sửng sốt, con

ngươi khẽ đảo, giờ phút này còn có tâm tình đi sửa tóc, đúng thật là lâm nguy không sợ.

Nàng đem cây trâm ngậm chặt trong miệng, ngón tay cầm tóc, cuốn mấy vòng, sau đó lấy trâm cài đưa lên, đột nhiên cổ tay

xoay ra phía trước, bạch quang chợt lóe, cây trâm đâm thẳng vào mắt Thư

Thư

Thư Thư khoát tay, nắm chặt lấy cổ tay nàng, Tiểu Từ liền

hung hăng cắn xuống cánh tay hắn. Thư Thư giận dữ, một chưởng đem nàng

đẩy ra, lập tức điểm lại huyệt đạo của nàng.

– “Ta có lòng tốt cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi, ngươi lại không biết quý trọng. Quả nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt.”

– “Ngươi mới là tiểu nhân bỉ ổi.”

– “Thật không?” Hắn lạnh lùng cười, ngón tay đưa sang.

– “Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Từ kinh hãi, cả người căng lên.

Hắn ở trên người nàng vuốt ve một lần, Tiểu Từ cả người phát run, hắn nếu

làm dơ bẩn tấm thân trong sạch của nàng, nàng liền cắn lưỡi tự sát.

Thư Thư thấy thân thể nàng cứng nhắc, thu tay hừ nói: “Ngươi run cái gì?

Bất quá chỉ là một dã a đầu, nghĩ đến bản công tử còn có thể chịu

thiệt?”

Tiểu Từ mặc dù bị hắn nhục nhã, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

– “Chẳng qua, ngươi cắn ta một ngụm, ta phải làm thế nào để đòi lại đây?”

Ánh mắt hắn có chút tà khí, ở trên mặt nàng lưu luyến một lát, ngón tay xoa xoa cánh mũi của nàng: “Nếu cắn ở nơi này, sợ rằng về sau sẽ không gả

được đi.”

Tiểu Từ hít một ngụm khí lạnh, tay của hắn lại vuốt ve

lỗ tai nàng: “Nếu ở đây thì không việc gì, về sau lấy tóc che lại. cũng

không ai nhìn thấy ngươi thiếu một lỗ tai.”

Tiểu Từ trong lòng run lên, đã thấy hắn đưa miệng đến. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, suýt hôn mê.

Môi hắn dừng lại bên tai nàng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi nhớ kĩ, an phận một chút, đừng ép ta ra tay.”

Hắn tách khỏi người nàng, ngửa mặt nằm ở trên xe ngựa, chiết phiến loáng

lên một cái, giải huyệt đạo của nàng, xa xôi nói: “Kỳ thực, ta cũng rất

nhàn, nếu ngươi cũng không ngại nhàn, không bằng chúng ta đấu một trận,

trên đường giải khuây cũng tốt.”

Ngữ khí của hắn trào phúng mà trêu chọc, lại cười thập phần sảng khoái.

***************

Định châu đầu đường náo nhiệt rộn ràng, Kế Diêu không hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

Kế phủ ngay trước mắt, hắn đột nhiên xoay người quay lại hướng Cẩm Tú sơn.

Một đường đi không ngừng nghỉ, chỉ qua vài canh giờ, hắn đã chạy về tới trống trơn đài.

Gió xuân ấm áp mơn man…Dưới trống trơn đài một tảng đá phủ đầy rêu xanh

biếc. Kế Diêu liếc qua trống trơn đài, có chút giật mình, ngay tại đây

sáng nay, nàng đứng ở trên đài cao mỉm cười, phía sau là vạn trượng ánh

sáng mờ ảo, một khắc ấy dung nhan nàng sáng bừng lên đẹp tựa ngàn hoa.

Hắn giật mình, đi về phía Đào cư.

Cả gian nhà thập phần yên tĩnh, chỉ có vài con chim đậu trên ngọn cây hót ríu rít.

Hắn đi vào phòng trong lại không có một bóng người. Bếp lò phòng bếp lạnh

như băng, hắn dạo qua một vòng, đột nhiên phát hiện trên bàn có một

phong thư. Từ Định Châu đến Kinh thành không quá một ngày. Tới Họa Mi sơn trang trời đã tối như mực.

Tiểu Từ bị bắt xuống