
rồi, ba ngày không tin tức, đã nói nàng ở
lại dược vương cốc chưa trở về. Đáng tiếc, tính tình Thư Thư, cũng là
quá cẩn thận hồ nghi đi. Hai người mới gặp đã hiểu lầm, ba ngày qua,
Tiểu Từ cũng hao hết tâm tư muốn chạy trốn, ở trước mặt hắn cư nhiên
không có một tia tín nhiệm. Cho nên, nàng nếu nói ba câu, đến hai câu
hắn không tin, câu còn lại khẳng định bán tính bán nghi.
Ngày thứ tư, hắn xuất hiện thần sắc ngưng trọng, ở trong phòng Tiểu Từ trầm mặc
một lát, hỏi: “Sư phụ ngươi đến tột cùng có phải Tiếu Vân tiên tử hay
không?”
– “Ta thật sự không biết.” Lời nói của Tiểu Từ giờ phút
này đã không còn xúc động phẫn nộ như mấy ngày trước, mơ hồ có chút chột dạ. Mấy ngày nay, nàng cẩn thận nhớ lại, sư phụ xác thật rất giống
người có nhiều bí mật, hàng năm đều có khoảng thời gian rời khỏi Cẩm Tú
sơn đến dược vương cốc, có khi rất nhanh trở về, có khi lưu lại hơn hai
tháng.
Thư Thư dùng chiết phiến gõ vào bàn, cười cười.
– “Được, nếu nàng không đến, lưu ngươi lại cũng không ích gì, không bằng bán người, bù lại tiền cơm.”
– “Ngươi nói cái gì?”
– “Lỗ tai ngươi không tốt? Đến đây, ta ở bên tai lặp lại tỉ mỉ một
lần.” Thư Thư quả nhiên tiến gần hơn một chút, Tiểu Từ sắc mặt tái nhợt, có chút phát run nhưng mạnh mẽ trấn định.
– “Là ngươi bắt ta tới, không thể đổ lỗi cho ta, hơn nữa, tiền cơm mấy ngày nay ta sẽ bồi hoàn.”
– “Vậy cũng không tính, phủ ta đồ ăn đều là trân bảo, rất đáng giá.”
– “Keo kiệt, ti bỉ, tiểu nhân, máu lạnh.”
Thư Thư vỗ quạt, khen: “Bản lĩnh mắng chửi người có chút tiến bộ, dùng được nhiều từ hơn rồi.”
Tiểu Từ nuốt cục tức, hận không thể xé tan dung nhan bạch ngọc kia.
Hắn chậm rì rì đi tới, thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó cười nói:
“Ta vốn không kiên nhẫn, đợi nhiều hơn một ngày, coi như là tiện nghi
cho ngươi.” Nói xong, hắn đối với người ngoài cửa phân phó: “Chuẩn bị xe ngựa, đi Liễu Sao các.” Ánh trăng như nước, chuyện cũ xa xôi.
Mười năm trong núi, năm tháng tựa như một dải lụa mềm ngâm trong nước, êm
dịu đẹp đẽ. Mà những ngày qua quả thật là một cơn ác mộng, như hòn đá
ném xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng. Nếu không phải Kế Diêu, nàng giờ
phút này chỉ sợ đã tự tuyệt ở Liễu Sao các. Nhớ tới Thư Thư, nàng không
khỏi rùng mình. Nguyên lai trên thế gian còn có nam nhân như vậy, cùng
với Kế Diêu hoàn toàn bất đồng. Nếu Kế Diêu là trời quang trăng sáng,
hắn chính là sóng ngầm cuồn cuộn, nghĩ đến đây nàng âm thầm ảo não, mới
vừa rồi hẳn là ỷ vào có Kế Diêu làm chỗ dựa, hung hăng mắng hắn vài câu
hả giận.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều, dần dần bình tĩnh trở lại.
Nàng nằm xuống giường kéo chăn, nghĩ đến Kế Diêu vừa rồi ở trong này ngủ,
dưới chăn giống như còn sót lại hơi ấm của hắn, một loại hơi thở làm cho người ta cảm thấy an lòng, chính là như người bệnh trông mong có thuốc
lâu ngày, rốt cuộc tâm định như nước.
Nàng bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, suy nghĩ dần dần trôi xa, mông lung vào giấc ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Kế Diêu đứng trước phòng Tiểu Từ, bàn tay nâng lên lại
hạ xuống, qua vài lần, rốt cuộc gõ cửa. Không có động tĩnh.
Hắn nhìn chính mình một một đôi chân trần, bất đắc dĩ đập cửa, vẫn không có động tĩnh.
Trong lòng hắn cả kinh, đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường có người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hắn khẽ đi tới trước giường, mặc giày vào, vừa nâng mi mắt thấy nàng vẫn
còn đang ngủ, trên giường rơi xuống từng tia nắng sớm, mơn man trên lông mi nàng, có một cái bóng nho nhỏ.
Hắn thở dài, Kỳ thật trong lòng nghĩ lại mà sợ không thôi.
Ngày ấy, hắn mang theo phong thư xuống núi, hỏi qua rất nhiều người nhưng
không ai biết Hoạ Mi sơn trang. Sau đó hắn tìm Tiểu Chu, mới biết hóa ra Họa Mi sơn trang ở kinh thành, có tiếng trên giang hồ đã hai mươi năm.
Hắn giục ngựa chạy tới kinh thành, không đến nửa ngày, đến được Họa Mi sơn
trang, lại nghe hạ nhân cho biết chủ nhân đã đi Liễu Sao các. Đợi hắn
biết Liễu Sao các là thanh lâu, suýt chút nữa tim phổi nứt ra.
Hoàn hảo, ông trời hậu đãi, nàng bình yên vô sự, bất quá xem ra bị dọa không nhẹ, suy nghĩ lại có chút hồ đồ, đêm qua, vừa hôn vừa nói một câu kia,
thực là dọa chết hắn. Thực ra, nàng rất hiếm khi như thế. Nhớ tới hai
năm sống chung gây sự vô cớ, khóe môi hắn có chút nhếch lên, vừa buồn
cười vừa tức giận.
Nàng trở mình một cái, cúi đầu khẽ rên rỉ, mày càng nhíu chặt. Dưới chăn lộ ra nhiều mảng máu loang lổ. Kế Diêu cả
kinh, nhẹ nhàng vén chăn lên. Chỉ thấy miếng vải bố trên chân của nàng,
mơ hồ có vết máu. Hắn sờ sờ, xương cốt hoàn hảo, lại nhớ tới đêm qua đi
đường cũng coi như không có gì trở ngại, cuối cùng yên tâm, ngồi xuống
bàn chờ nàng tỉnh lại. Nắng sớm từ cửa sổ từng tấc từng tấc tràn vào.
Đuôi lông mày của nàng dần dần giãn ra, lông mi chớp chớp, con ngươi
chuyển động vài cái, mi mắt lật mở, giống như lá xuân ba tháng, tinh tế
mềm mại.
Hắn lặng yên bước ra khỏi phòng, đóng cửa.
Tiểu
Từ vươn vai, vừa tỉnh lại nháy mắt đã cảm thấy hồi hộp, nhìn thoáng qua
hành lý trên bàn, hết thảy đều trôi qua. Có hắn ở đây.
Giày hắn không còn, nói vậy