
iờ phút này hoa đỗ quyên trên Cẩm
Tú sơn cũng đang nở rộ, nhuộm hồng sắc xuân. Mà chính mình, giống như
chim quyên, bị nhốt vào cái lồng giam nho nhỏ này. Thư Thư, thật đáng
giận!
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến. Tiểu Từ nhìn thoáng qua độc xà, trong đầu bắt đầu đủ loại từ ngữ xỉ vả.
– “Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.” Hắn cười ha ha một tiếng, ý vị thâm trường. Tiểu Từ sửng sốt, nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, nhất thời sắc mặt ửng đỏ, một cỗ khí thế liền tan.
Thư Thư nhìn nàng,
khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên da thịt trắng như tuyết nổi lên từng
rạng mây hồng, dệt hoa trên gấm. Vẻ mặt như vậy, là vì người nào mà rực
rỡ. Hắn có chút không vui, trong lòng hậm hực.
Hắn phe phẩy quạt, thản nhiên nói: “Cô nương nếu cảm thấy bực bội khó chịu, chi bằng đến sau hoa viên đi dạo.”
Tiểu Từ nghe vậy nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời.
Hắn xoay người bước ra khỏi cửa. Tiểu Từ thấy hắn đi rồi, lập tức đứng dậy
hướng về hậu hoa viên, Tiểu Ngọc Tiểu Yên theo sát phía sau.
Hậu
hoa viên là một khu vườn xuân đầy màu sắc, muôn hoa đua màu khoe sắc,
mắt nàng lấp lánh, quả thực so với ngồi trong phòng dễ chịu hơn.
Trên hành lang một vị nữ tử dựa vào bên tường, mi mắt buông xuống, nước mắt
chưa khô. Tiểu Từ ngẩn ra, nhận ra đây là đây là Mộ Dung phu nhân ngày
hôm đó mình nhìn thấy trong phòng.
Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy nàng, vội lấy khăn lau nước mắt. Cười tiếp đón: “Tiểu Từ cô nương.”
Tiểu Từ đi qua, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ một chút thấp giọng nói: “Sư
phụ ta có thể vài ngày nữa sẽ trở lại, phu nhân không cần quá mức đau
buồn.”
Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng: “Ta gả cho hắn đã mười năm, hắn suốt ngày bôn ba trong chốn giang hồ, thật vất vả lấy được
chức vị minh chủ, ta nghĩ, cuối cùng hắn có thể ở mãi bên cạnh ta, không ngờ lại thành như thế này.”
– “Ông ta là minh chủ võ lâm?” Tiểu Từ mở to hai mắt, khó có thể tin.
Mộ Dung phu nhân cười khổ: “Hư danh có ích lợi gì? Bộ dáng này muốn hiệu lệnh minh chủ võ lâm còn không phải người si nói mộng.”
– “Phu nhân, ông ta nếu thân là mình chủ võ lâm, tự nhiên võ công cao cường, làm sao có thể dễ dàng trúng độc?”
– “Độc này không mùi không vị, mãi đến khi hắn mê man, ta mới biết được hắn trúng độc, may mắn Thư công tử trượng nghĩa tương trợ.”
–
“Hắn?” Tiểu Từ vừa nghe nhắc đến mấy chữ “Trượng nghĩa tương trợ” vốn
định cười, nhưng thấy vẻ mặt u sầu của Mộ Dung phu nhân, lại nhịn xuống.
– “Chỉ sợ hắn có mưu đồ khác, phu nhân vẫn nên cẩn thận là tốt
hơn.” Tiểu Từ nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn không được, đem lời trong lòng
nói ra.
– “Sẽ không, Thư công tử là người vô cùng tốt, sau khi
phu quân trúng độc, bằng hữu trên giang hồ đều trốn không kịp, kính nhi
viễn chi. Chỉ có Thư công tử niệm tình cũ, cố ý đem phu quân an bài vào
Họa Mi sơn trang dưỡng bệnh. Lại có lòng đi thỉnh sư phụ cô nương đến
chữa bệnh, thật sự là hoạn nạn gặp tri giao.”
– “Thật không?”
Tiểu Từ vặn hỏi một câu, trong lòng nhưng lại có chút không tin. Nghĩ
đến những thủ đoạn của hắn, tâm nàng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
– “Thư công tử là người cực hào sảng, ra tay hào phóng, ở trên giang hồ rất có tiếng tăm, cô nương không biết sao?”
Xem ra tên này rất được lòng nhiều người. Tiểu Từ bĩu môi, không muốn ở
trước mặt Mộ Dung phu nhân nhiều lời, chỉ nói: “Ta sống ở vùng sơn dã,
kiến thức hạn hẹp, đối với chuyện trên giang hồ thực sự biết rất ít.”
– “Thư công tử là người tốt, cô nương về sau sẽ biết.”
– “Ta mới không muốn cùng hắn có cái gì về sau, hy vọng vĩnh viễn đều
không gặp lại hắn.” Tiểu Từ hừ một tiếng. Người tốt? Hắn nếu xem là
người tốt, trên đời này còn có ngươi xấu sao?
Mộ Dung phu nhân
cười cười. Đột nhiên nói: “Ta thấy công tử đối với cô nương rất tốt,
gian phòng cô nương đang ở tên là Bảo Quang các, nghe nói bên trong bài
trí đều là những thứ có giá trị, đủ để mua được vài con phố.”
– “Thật sự?” Tiểu Từ sửng sốt, nhớ tới cái bình nhỏ ngày hôm trước nàng đập nát.
Nàng không muốn tiếp tục cùng Mộ Dung phu nhân nói chuyện phiếm, đứng dậy
cáo từ, trở về phòng. Quả nhiên, không nhìn kỹ, nàng cũng không chú ý
tới cánh cửa phòng được đẽo gọt trang trí rất khéo léo.
Một bảng gỗ nhỏ, ở trên viết ba chữ nhỏ nhắn tinh tế “Bảo quang các”, như một đóa hoa không hề hấp dẫn người chú ý.
Nàng cười đánh giá cách bài trí trong phòng, cầm lên đặt xuống. Âm thầm nghĩ rằng, hắn nếu lại khi dễ nàng, nàng sẽ đem cả căn phòng này phá nát,
làm cho hắn tức chơi! Nghĩ đến đây, “Phì” cười một tiếng, cảm thấy chính mình không sợ gì mà không ra đòn sát thủ.
Thư Thư lại đi vào, vẻ mặt có chút hòa hoãn. Nhìn thấy nàng bộ dáng thập phần vui vẻ, có chút kinh ngạc hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Tiểu Từ giơ lên một cái bình, hỏi: “Cái này bao nhiêu bạc?”
– “Không nhiều lắm, ước chừng năm trăm lượng.”
Không nhiều lắm? Năm trăm lượng! Tiểu Từ ngẩn ra, không đủ, đặt xuống. Lại
cầm lên một ống đựng bút bằng phỉ thúy, hỏi: “Còn cái này?”
– “Trên dưới một trăm hai.”
Nga, vẫn chưa đủ. Cuối cùng cầm lấy một con bạch ngọc tì hưu nho nhỏ hỏi: “Cái này?”
Thư Thư chau mày: