
“Vật nhỏ không nhớ rõ.” Hắn không hiểu vì sao nàng đối với những đồ vật này nổi lên hứng thú.
Con Tỳ Hưu, không phải Kỳ Hưu không có ở Việt Nam. Nó là sản phẩm tưởng
tượng của người Trung Quốc. Hình dáng giống con Kỳ Lân nhưng dài người
hơn 1 chút vì là rồng con. Trong truyền thuyết về con rồng ở Trung Quốc, Tỳ Hưu là con út (con thứ 9), sinh ra bị dị tật bẩm sinh, không có hậu
môn. Vì bị dị tật nặng như vậy, lại không có đội ngũ Đại phu cao cấp và
phương tiện cứu chữa hiện đại nên sau vài ngày chào đời, Tỳ Hưu thăng
thiên. Ngọc Hoàng Thượng đế thấy Tỳ Hưu khóc oe oe thảm thương nên rất
lấy làm đau xót, cho rằng đó là lỗi của mình gây ra nên đã cho Tỳ Hưu
trở lại nhân gian, hiển linh thành thần.
Tiểu Từ kiên
quyết đem tì hưu ném trên mặt đất, sau đó chống nạnh cười nói: “Nếu lần
sau còn khi dễ ta, ta liền đập tan một ngàn lượng vật của ngươi, hừ hừ.” Nàng tự nhận là uy hiếp này rất kinh sợ, nhưng ánh mắt Thư Thư cũng
không động một phần, cười như không có chuyện gì.
– “Nghìn vàng khó mua được nụ cười. Ngươi cứ tùy ý đập.”
Hắn xoay người một cái, rời đi.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn những mảnh vỡ trên mặt
đất, chính mình cảm thấy đau lòng. Xem ra làm người xấu không phải cứ
muốn là được. Nàng thở dài một tiếng, vừa mới nảy sinh biện pháp áp chế
hắn xem ra không có hiệu quả! Uổng phí hy sinh một cái bạch ngọc tì hưu.
Thư Thư giống như thực lo lắng cho nàng, thường thường dạo qua Bảo Quang
các vài vòng, cũng không nói gì, lại không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt âm tình bất định đảo qua trên người nàng, làm cho lông tơ trên
người nàng đều dựng đứng.
Ngày thứ hai, Thư Thư coi như so với hôm qua thân thiện hơn vài phần, cố ý sai người mang tới cho nàng mấy bộ y phục.
Vài món sam y mùa xuân, vừa nhìn đều là chất liệu thượng hạng. Tiểu Từ vốn
không muốn cảm kích, thế nhưng bị hắn một đường cưỡng ép từ Cẩm Tú sơn
về đây, một bộ y phục để tắm rửa cũng không có, y phục trên người mặc đã qua năm ngày, lại ở trà lâu bị chính mình tự tay xé rách, sớm chật vật
không chịu nổi.
- “Tiểu Yên, ta muốn tắm rửa, phải đi nơi nào?”
Tiểu Yên chần chừ một lát, nói: “Ta đi hỏi chủ nhân.”
Chỉ chốc lát, nàng trở về, nói: “Cô nương, mời đi theo ta.”
Tiểu Yên dẫn đường, Tiểu Ngọc theo phía sau, đưa Tiểu Từ đến một cái hồ tắm
sau viện, nghĩ là ôn tuyền từ trên núi dẫn xuống, nước bên trong lượn lờ bốc lên một tầng hơi nước mỏng manh, tỏa ra mùi vị ôn nhuận.
- “Cô nương, mời.”
Tiểu Từ nhìn hai người không hề có ý tứ rời đi, sắc mặt đỏ lên, nói: “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn ta tắm sao?”
- “Nô tỳ không dám, đây là phân phó của chủ nhân, mời cô nương.”
Tiểu Từ cắn răng hận một tiếng “Thư Thư”, thấp giọng nói: “Các ngươi cầm
quần áo chờ ở bên ngoài, chờ ta tắm xong, sẽ gọi các ngươi vào. Ta không có quần áo tự nhiên sẽ không chạy được, cái này nhị vị có thể yên tâm.”
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Yên liếc nhìn nhau, rốt cục cầm quần áo đi ra ngoài.
Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo bước xuống ôn tuyền. Nước trong hồ có độ ấm vừa vặn thích hợp với da thịt, trong nước còn có một cái tháp
bạch ngọc, cỏ thể nửa nằm nửa ngồi dựa vào, đem thân thể ngâm trong
nước. Nàng chậm rãi khuấy đảo dòng nước, nhìn cột nước ở trên da thịt
nõn nà lăn xuống, đột nhiên nhớ tới ngày trước Kế Diêu ở giữa ôn tuyền.
Mặc dù không có người, nàng cũng bất giác bưng kín hai má, chỉ cảm thấy
da thịt phi thường nóng, một màn kia nhưng lại rõ ràng ngay trước mắt,
giống như nhìn thấy những bọt nước loang loáng trên ngực hắn.
Tiểu Yên đứng ở cửa, gọi một tiếng: “Chủ nhân.”
Thư Thư nhướng mày, thấp giọng nói: “Sao không trông chừng nàng?”
Tiểu Ngọc giơ quần áo trong tay nói: “Nàng nói chúng ta cầm quần áo của nàng, nàng không thể chạy.”
- “Nàng sẽ không mặc y phục bẩn chạy sao?”
Thư Thư cười lạnh, nha đầu kia, tựa như một con chim non không an phận. Hắn nghe bên trong có tiếng nước liền thoáng yên tâm, bàn tay vén màn lên
chần chừ một chút lại buông.
Kia một ngày ở Liễu Sao các, hắn vốn định tự mình kiểm tra, lại bị Kế Diêu cắt ngang. Mà nay, không biết như thế nào, lại không có sự ngoan tuyệt như lúc đó, hắn sợ nàng đối với
mình càng thêm chán ghét.
Tiểu Ngọc lên tiếng, vén rèm đi vào.
Tiểu Từ kinh hô một tiếng, trầm trong nước.
Tiểu Ngọc cười nói: “Cô nương, ta đem y phục tới.”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, nói: “Ngươi đặt ở bên cạnh đi.”
- “Công tử muốn ta mặc cho cô nương.”
Tiểu Từ vừa thẹn vừa vội, nói: “Ta tự làm được.”
Thư Thư ở ngoài rèm thong thả nói: “Nếu không cho nàng ta thị hầu, bản công tử đích thân giúp ngươi.” Nói xong dùng quạt vén rèm lên, leng keng,
trong lúc đó, quạt giấy nửa tiến nửa lui, trêu đùa những hạt châu trên
bức rèm, trong lòng Tiểu Từ kinh hoảng.
Thư Thư chết tiệt! Thật
sự là ti bỉ hạ lưu! Tiểu Từ cắn răng, từ trong dòng nước đứng lên, bọt
nước chảy xuống, da thịt nàng như khối noãn ngọc tỏa sáng rực rỡ, dáng
người thướt tha đầy đặn.
Tiểu Ngọc đem y phục khoác vào trên người nàng, cẩn thận trên dưới đánh giá, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Tiểu Từ rất không tự nhiên,