Old school Easter eggs.
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323730

Bình chọn: 9.00/10/373 lượt.

có chút xấu hổ, ảo não buồn bực: “Tiểu Ngọc,

ngươi nhìn cái gì? Trên người ngươi không phải cũng có sao?”

Tiểu Ngọc “phì” cười thành tiếng, nháy mắt mấy cái: “Là chủ nhân muốn ta xem, trên người cô nương phải hay không có cái gì đó.”

Tiểu Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, Thư Thư, quả nhiên cho tới bây giờ không có ý gì tốt. Lúc nàng tắm rửa còn phái người đến quan sát, sau đó một hồi

phải tỉ mỉ báo lại cho hắn sao? Tiểu Từ suýt nữa hôn mê, hận không thể

giờ phút này đem Thư Thư nướng ăn.

Tiểu Ngọc giúp nàng mặc quần áo xong lập tức đi ra ngoài, sau đó đối với Thư Thư đang ở ngoài rèm bẩm báo: “Có hai cái.”

- “Hai cái?” Thư Thư ngạc nhiên nói.

- “Vâng, một cái bên cánh tay trái, giống một đóa hoa anh túc, cái kia ở bên cánh tay phải, là một chấm nhỏ hình tròn.”

- “Cánh tay phải?” Thư Thư lẩm nhẩm một tiếng, giật mình nhẹ nhàng cười, trong ngực không hiểu sao khẽ động.

Tiểu Từ đứng ở bên trong, rõ ràng nghe thấy Thư Thư và Tiểu Ngọc nói chuyện, tức giận nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ như rạng mây đỏ trải rộng,

nhưng không có dũng khí đẩy mành đi ra trừng mắt với tên độc xà kia. Hắn ngay cả trên người nàng có bao nhiêu hồng ấn đều hỏi rành mạch. Thật sự là nhục nhã, nàng giờ phút này thật muốn một kiếm giết chết hắn, lại

ngượng ngùng ngay cả một bước chân cũng không đi nổi.

Đợi hồi

lâu, bên ngoài rốt cuộc không có người. Tiểu Từ hít sâu một hơi, cảm

thấy tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng đẩy bức rèm che, bỗng nhiên

đập vào mắt là khuôn mặt Thư Thư ý vị thâm trường, nụ cười ái muội như

tìm tòi nghiên cứu, cười gian, cười xấu xa! Tiểu Từ mặt bắt đầu nóng

bừng, ánh mắt không có điểm dừng. Nàng cắn môi, nắm quyền, trong lòng tự nhủ: quân tử báo thù, mười năm không muộn. Quên đi, cừu cũng không cần

báo, vĩnh viễn không thấy hắn là tốt nhất! Dược vương cốc cũng

không dễ tìm, Kế Diêu đi loanh quanh dưới khe núi hơn nửa canh giờ mới

được một người tiều phu chỉ dẫn đến cửa cốc. Một rừng đào trải dài bất

tận, cỏ xanh tươi tốt, lác đác vài đóa hoa mới hé nụ, có vài phần giống

chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong rừng đột nhiên truyền đến một thanh âm trong trẻo tựa chuông gió: “Ngươi trúng một loại độc tên là tiệm thâm.”

– “Thỉnh cô nương chỉ giáo.” Một giọng nam trầm có chút run run.

Kế Diêu dừng bước, đưa mắt quan sát.

– “Tiệm thâm ngươi cũng không rõ sao? Chất độc từ bên ngoài, dần dần

xâm nhập. Ngày thứ nhất chẳng qua da thịt có chút ngứa, ngày thứ hai

xương cốt bắt đầu đau nhức, sang ngày thứ ba, ngươi dần dần thấy đau

bụng, đau đầu, đại khái nhịn không quá sáu ngày.”

Thanh âm kia có phần run rẩy: “Cô nương cứu ta!”

– “Ta tại sao phải cứu ngươi?”

– “Cô nương chẳng phải là cháu gái của dược vương sao? Nghe nói dược

vương là người nhân nghĩa, thỉnh cô nương cứu mạng!” Bùm một tiếng, hán

tử kia quỳ sụp xuống đất.

Nàng kia thế nhưng cười rộ lên: “Ai nói với ngươi ông nội ta có nhân nghĩa? Không phải là ngươi tự biên tự diễn đi, ha ha, trong giang hồ nói ông ta y thuật cao minh còn được, tính

tình kỳ quái cũng không sai, nhưng chưa từng nghe qua ông ta có nhân có

nghĩa. Hừ, ta hận nhất là những kẻ nói dối.”

Nàng quay người lại, làn váy đỏ rực lướt qua. Hán tử kia một phen nắm lấy gấu váy nàng cầu

xin: “Thỉnh cô nương cứu mạng, tại hạ xin ghi nhớ đại ơn đại đức của cô

nương!”

– “Không cần, trở về chuẩn bị hậu sự đi.”

Kế Diêu hít một ngụm khí lạnh, người như vậy không xứng với một chữ “Y”. Hắn

rảo bước tiến lên, ôm quyền nói: “Cô nương xin dừng bước!”

Nàng kia xoay người, dung nhan xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lạnh lùng. Nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

– “Tại hạ Kế Diêu, cứu một mạng người đối với cô nương bất quá chỉ là

tiện tay, mà đối với hắn, chính là mạng sống, còn liên lụy cha mẹ thê

nhi rất nhiều người. Cô nương sao không tích đức làm việc thiện cứu

hắn?”

– “Hừ, ngươi làm sao biết là chỉ tiện tay? Ngươi có biết

rằng muốn hái được dược thảo kia phải lên tận đỉnh tuyết sơn! Ta với hắn vốn không quen biết, vì sao phải lãng phí dược thảo quý giá để cứu hắn. Thời điểm ta hái thuốc nếu có gì bất trắc, ai tới cứu ta?”

Nguyên lai còn có nữ tử miệng lưỡi sắc bén như vậy. Kế Diêu bị chất vấn á khẩu không trả lời được. Muốn phản bác lại cảm thấy lời nào của nàng cũng có lý.

Nàng kia nhìn thoáng qua đại hán nói: “Chỉ có thể trách

chính ngươi không cẩn thận, biết rõ giang hồ hiểm ác, còn hứng thú xông

pha, ta có hai chữ tặng cho ngươi: xứng đáng!”

Kế Diêu cau mày, nhìn nữ tử này, vô cùng tức giận nhưng lại thúc thủ vô sách.

Nàng lạnh lùng cười, xoay người muốn vào cửa đá. Kế Diêu lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây, vội hỏi: “Xin hỏi, di nương của ta tên Tiêu Dung có ở bên trong không? Ta có chuyện quan trọng cần gặp.”

Nàng dừng bước, quay đầu đánh giá hắn: “Di nương? Ngươi chờ ở đây.”

Đại hán kia thất vọng mất hồn ngã ngồi bên cửa đá, sắc mặt thảm bại.

Chỉ chốc lát, Tiêu Dung từ bên trong đi ra, nhìn thấy hắn, chấn động.

– “Sao ngươi lại tới đây?”

Kế Diêu đem sự tình đại khái kể qua một lần, sắc mặt Tiêu Dung dần chuyển sang lạnh băng.

– “Tiếu Vân tiên tử.” trong miệng