Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323823

Bình chọn: 7.5.00/10/382 lượt.

nhất biết nguyên nhân, ta cũng sẽ

không nói, ta sẽ cùng hắn giữ bí mật. Ngươi cũng không phải hao tâm tổn

trí bán tin tức này. Đáng tiếc, ngươi cả đời, ngoài tiền ra, còn có cái

gì?”

Tiêu Dung cười nói, đột nhiên khóe miệng có tơ máu tràn ra.

Phàm Y biến sắc.

- “Ta cứ tưởng rằng ngươi đối với chúng ta còn mang áy náy sẽ không nhắc

lại chuyện cũ, không ngờ rằng hai mươi năm sau ngươi vẫn còn nhớ nhung.

Đơn giản ta hôm nay cho ngươi một kết thúc vừa lòng, cho ngươi tận mắt

mới hết hy vọng.”

Tiêu Dung đưa lưng về phía Kế Diêu, thẳng đến

khi một giọt máu rơi xuống bảo thạch, Kế Diêu mới cảm thấy không đúng.

Hắn phi thân lên trước, đã thấy khóe miệng Tiêu Dung tràn đầy máu tươi.

- “Di nương!”

Kế Diêu cuống quýt lau đi vệt máu trên khóe miệng Tiêu Dung, lại đưa chân

khí vào sau lưng nàng, đã thấy mắt nàng có màu đỏ quỷ dị.

Tiêu Dung buồn bã cười: “A Diêu, là ta tự hạ độc. Về sau nhờ ngươi chiếu cố nàng.”

Kế Diêu khiếp sợ nhìn nàng, khó có thể tin.

Nàng nhìn thoáng qua Phàm Y, cười: “Ngươi vừa lòng chưa? Ngươi thật sự rất đáng thương.” Nói xong, mỉm cười tắt thở.

Kế Diêu tim phổi như nứt ra! Vì sao lại như thế này? Di nương vì sao đột

nhiên tự sát? Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt Tiêu Dung, nhất thời cảm thấy

thời gian đình trệ, trời đất quay cuồng!

- “Đi ra ngoài!” Phàm Y đột nhiên cuồng loạn hô to.

Kế Diêu tỉnh táo lại, nhìn thấy khóe mắt nàng ta tràn lệ, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ.

Kế Diêu hốt hoảng ôm lấy thân thể Tiêu Dung, tùy tiện ra khỏi cửa nhất

phiến môn. Ánh mặt trời chiếu thẳng đâm vào hai mắt hắn, đau nhói.

Hắn ngồi trên bậc thềm, ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt di nương, tự huyễn hoặc

nàng đang ngủ. Nhưng da thịt của nàng lại lạnh như băng.

Kế Diêu

rùng mình một cái, nhớ tới hành động kì dị của nàng trên Cẩm Tú sơn, lại nghĩ tới phong thư trước ngực. Hắn rút ra, vội vàng nhìn, ngón tay có

chút run run.

Nguyên lai, hết thảy nàng đã an bài từ trước. Thời

điểm nàng nghe thấy bốn chữ “Tiếu Vân tiên tử” thì đã có quyết định.

Nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống, bi thương lại bi thương, nhưng

không cách nào vãn hồi. Điều duy nhất an ủi chính là, di nương làm như

vậy, trong lòng cũng rất an tường, nàng rốt cuộc có thể gặp người kia,

cùng bảo toàn chính mình và người nàng muốn bảo toàn.

Một lát sau, Kế Diêu giật mình đứng lên ôm Tiêu Dung lên ngựa, thẳng đến Kinh Giao Vĩnh Thọ sơn, chỗ hoàng lăng tiền triều.

Từ chân núi nhìn qua, Kế Diêu có thể thấy được hoàng lăng ngày xưa, nguy

nga cao lớn lại cô tịch hoang vắng. Kế Diêu dựa theo chỉ dẫn trong phong thư, ở trong rừng tùng tìm thấy một ngôi mộ.

Cỏ xanh um tùm, tùng bách cao thẳng. Trên bia đá chỉ khắc sáu chữ: Vân Cảnh Tiêu Dung chi mộ.

Hóa ra mười năm trước nàng đã an bài. Kế Diêu thở dài một hơi, trường kiếm

lật đất, đem thi thể Tiêu Dung đặt cạnh Vân Cảnh trong quan tài. Hậu thổ một lần nữa mai táng cho hai người họ, lục thảo tùng chi bao trùm, yên

tĩnh không một tiếng động. Hai hàng lệ rơi trên bia mộ, ẩm ướt bốn chữ:

Vân Cảnh Tiêu Dung.

Kế Diêu buồn bã ngẩng đầu, trời xanh bát

ngát, mây trôi lững lờ. Nguyên lai, âm dương xa cách, chẳng qua chỉ một

khắc. Mà nỗi đau sinh tử, cũng như nước uống của người, ấm lạnh tự hiểu. Nàng đứng trước gương

đồng, nhìn chính mình trong gương, xiêm y lộng lẫy thượng hạng, đồ trang sức đắt tiền, càng tôn thêm dung nhan như cảnh xuân tươi đẹp của nàng.

Nàng vừa lòng thở ra một tiếng, ai có thể biết, nàng từng là một tên

khất cái ăn xin chứ?

Thị nữ ở bên ngoài cửa bẩm báo: “Môn chủ, có khách.”

Thân thể nàng rung lên, chỉ cần nhắc tới tiền, nàng cảm thấy bản thân ngay lập tức sinh ra sức lực vô hạn.

Một nam tử đứng chờ trong đại sảnh, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc y phục màu lam, nhìn tựa biển sâu.

Hắn nghe tiếng đinh đang, vội xoay người. Nàng kinh ngạc trong chốc lát,

chưa từng thấy qua nam tử đạm mạc như vậy, ánh mắt lại có chút nhàn nhạt từ bi.

– “Quấy rầy.” Thanh âm của hắn rất êm tai, như tiếng tiêu, như châu ngọc.

Khóe môi Phàm Y hiện lên nụ cười, không phải có lệ, không phải khách khí, là trong lòng cảm thấy hân hoan.

– “Ta muốn tìm một quyển kiếm phổ, tên gọi lưu quang.”

Hắn nói xong, từ trong tay áo xuất ra ba tấm ngân phiếu.

Phàm Y nhìn hắn, bàn tay trắng nõn thon dài, có đường gân màu xanh nhạt.

Nàng lần đầu tiên đối với tiền đưa đến tận tay có chút chần chờ, không

biết có nên nhận lấy hay không. Nếu nàng không nhận, có phải sau này hắn sẽ không đến hỏi nàng tin tức nữa? Nếu nàng nhận, có phải hắn liền cùng nàng chỉ như mối quan hệ khách hàng?

Nàng liếc nhìn đôi mắt hắn, ôn nhã bình thản như vậy, nàng chợt nhớ tới một câu thơ: Lam điền ngày ấm ngọc khói bay.

– “Môn chủ là ngại ít sao?” Hắn không hờn không giận, thản nhiên mỉm cười.

– “Không, không phải.” Phàm Y cuối cùng vẫn nhận lấy, cười: “Ta cũng

không biết khi nào mới có được tin tức, ngươi mỗi ngày đến hỏi thăm một

chút đi.”

– “Được.” Hắn nói xong, liền cáo từ.

Hắn từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt bàng quan thanh âm ôn tồn. Phàm Y ở trong đại

sảnh đứng im hồi lâu, mới biết được, nguyên lai t


XtGem Forum catalog